Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

3dũng chưa yên ? dù trùm ca phạm quý ngọ đã ngũm .


Ông Thủ tướng chưa yên? (Phần 1)


Nguyễn Ngọc Già, gửi RFA từ VN 2014-02-19

000_Hkg9081458-305.jpg
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Thượng đỉnh ASEAN ở Bandar Seri Begawan, Brunei hôm 10/10/2013 (hình minh họa).
AFP PHOTO / Philippe Lopez
Tin Thượng tướng công an Phạm Quý Ngọ lìa đời đột ngột - được biết do căn bệnh ung thư gan "quái ác" - xôn xao còn hơn cả ngày ông ta bị Dương Chí Dũng tố giác về khoản hối lộ. Quãng thời gian vỏn vẹn hơn một tháng, tính từ ngày bị tố giác, đủ làm một người có nhiều chuyến xuất ngoại "chạy chữa", lại mau chóng trút hơi thở cuối cùng, làm người ta thấy có vẻ Diêm Chúa không còn đủ kiên nhẫn và "quyết liệt" yêu cầu Thần Chết thực thi nhiệm vụ cho một phần số đã đến lúc chấm dứt.

Còn nhiều việc phải làm?

Xoay quanh tin nóng này, rất nhiều đồn đoán và nhiều câu hỏi bao lấy nó, khi gắn với vụ án "Cố ý làm lộ bí mật nhà nước". Vụ án được khởi tố, chưa có bị can nào chính thức bị đưa ra, ông Ngọ đã vội quy tiên.
Nhiều người cũng nhắc lại hình ảnh đám cưới gọi là "xa hoa" của con trai ông ta - Phạm Mạnh Hùng, một người cũng được Dương Chí Dũng nhắc đến trong vụ án "Tổ chức đưa người trốn đi nước ngoài", trong đó em trai Dũng - Dương Tự Trọng bị mức án sơ thẩm 18 năm tù giam. Ngoài Phạm Mạnh Hùng, Dương Chí Dũng còn nhắc đến Trần Duy Thanh - Đại tá công an - người đã ký vào quyết định truy nã Dương Chí Dũng, được Dũng khai là hối lộ 20.000 USD, cùng những tên "anh chị" khác: Trần Đại Quang, Trương Mỹ Lan (Vạn Thịnh Phát) liên quan giới chức Cảng Sài Gòn. Báo chí cho biết, Dương Chí Dũng có lời tố cáo bằng văn bản, ngoài lời tố giác trước tòa. Dư luận không thể biết được nội dung những tờ giấy này. "Văn nói" không đầy đủ và chỉn chu bằng "văn viết".
Ông Ngọ chết, không chắc vụ án khép lại, cho đến khi nào quyết định đình chỉ được chính thức ban hành.
Ông Nguyễn Tấn Dũng từng tuyên bố [1] hơn 4 năm trước, từ khi làm Thủ tướng chưa kỷ luật một ai. Âu cũng là một may mắn cho ông Phạm Quý Ngọ với cái chết chóng vánh. Dư luận bảo, cái chết ông Ngọ làm nhiều người thở phào, nhưng có vẻ ông Nguyễn Tấn Dũng vẫn còn quá nhiều việc phải làm. Cái chết Phạm Quý Ngọ không phải là vấn đề lớn đến nỗi ông Thủ tướng cần bận tâm nhiều lắm.


Về cổ phần hóa và nợ xấu

Nền kinh tế Việt Nam với nhiều chỉ dấu báo hiệu sự sụp đổ từ 5 năm trước, nhưng ông Thủ tướng vẫn tự trấn an [2]:  "... nếu không có lực lượng kinh tế nhà nước, chính phủ không biết điều hành làm sao"  (!). Lời khích lệ các DNNN và có vẻ tự tưởng thưởng đều không mang lại hiệu quả như ông Thủ tướng mong muốn. Do đó, giờ đây ông Nguyễn Tấn Dũng không còn đủ nhẫn nại, nên chuyển qua ủng hộ [3]  "Cách chức lãnh đạo DNNN chần chừ cổ phần hóa",  khi vấn đề "tái cơ cấu DNNN", mấy năm nay trì trệ [4] với con số đạt được 99DN/531DN, trong đó, gần 93% giá trị được bán cho "nội bộ", trong khi chờ nghị quyết chính phủ trong tháng 2/2014 cho phép khi  "...thoái vốn Nhà nước, định hướng cho thoái vốn dưới mệnh giá"  (!) . Lẽ ra, tư duy này cần áp dụng từ lâu, không phải để tình hình "ế ẩm" khủng khiếp như bây giờ mới làm. Cần nhớ, "hàng tồn kho" mất giá trị khủng khiếp theo thời gian, bất chấp trước đó, món hàng này có thể có nhiều người muốn mua. Vì các quan chức cộng sản hiện nay, tuyệt đại đa số vẫn không thoát khỏi đầu óc "bao cấp" suốt nhiều năm qua nên họ khó thấm đẫm triết lý kinh doanh giản dị như vậy.
Thật khó tin với cách làm lề mề và thiếu căn cứ khoa học như hiện nay, chỉ trong 2 năm 2014 - 2015 có thể cổ phần hóa xong 432 DNNN, nếu không muốn "bán đổ bán tháo".
Có vẻ, "của đổ hốt lại" đã được khuyến cáo "Nợ xấu của DNNN: Chỉ mua với giá 10-20% giá trị" [5]. Nếu quả thật như thế, có thể nói một trận "đại hồng thủy" đang chuẩn bị xâm nhập ồ ạt vào Việt Nam từ các nhà đầu tư trường vốn và "có máu mặt"(!). Thế cho nên, khi nghe ông Đinh La Thăng hùng hồn tuyên bố [6] : "Bán DNNN lấy tiền xây sân bay Long Thành", thì cũng chúc ông ta kiếm đủ 7 tỉ đô Mỹ để làm phi trường mới, bởi Tân Sơn Nhất bây giờ thật sự là một "xóm lao động" hỗn độn và bát nháo khôn cùng như nhà văn Phạm Đình Trọng cho biết [7]:
"... Sân bay Tân Sơn Nhất có tổng diện tích 2500 ha nhưng mới có 1150 ha đất được sân bay sử dụng, khai thác. Ngay sau 1975 những người quản lí đất nước không có tầm nhìn xa, chỉ nhìn thấy những lợi lộc trước mắt chia chác nhau, đã không biết rằng khoảng đất trống rộng lớn quanh sân bay, vừa là đất dự trữ, vừa là không gian đệm ngăn cách sân bay với khu dân cư nên họ đã cho công binh dọn sạch hàng rào thép gai và mìn trên khoảng đất trống đó rồi cắt hơn ngàn ha đất dự trữ của sân bay chia cho tướng sĩ. Nay nhà cửa trùng điệp của các khu gia đình quân đội đã bao quanh và lấn đến sát mép sân bay. Diện tích đất sân bay chỉ còn vẻn vẹn 1150 ha! Việc này là chuyện đã qua, không xét đến nữa. Đáng xem xét là 1150 ha đất còn lại đang tiếp tục bị tập đoàn lợi ích núp bóng quân đội xâu xé..."
Có thể nói,  thật đau lòng khi nhìn Tân Sơn Nhất ngày nay loạn xạ và mất mỹ quan vô cùng với đủ thứ khách sạn, cao ốc, hàng quán lổn nhổn bao quanh, nhà cửa lô nhô, quanh co  với các hẻm hốc đan chặt như "bát quái trận đồ" và các loại dịch vụ bát nháo (kể cả dịch vụ phục vụ cho kỹ nghệ tình dục cũng không thiếu).
"Đụng" vào Tân Sơn Nhất là "đụng" vào quân đội. "Đụng" vào quân đội không thể là chuyện giỡn chơi. Cỡ Phạm Quý Ngọ cũng chẳng phải là điều gì ghê gớm lắm, khi so với... khu vực sân bay Tân Sơn Nhất.

p-q-ngo-305.jpg
Thứ trưởng Bộ Công an Phạm Quý Ngọ (bìa trái) vừa được thăng cấp bậc hàm Thượng tướng Công an hôm 23/07/2013.
Người ta cũng không quên ông Thủ tướng "năn nỉ" [8]: "trăm sự nhờ ngân hàng" (!) giảm lãi đầu ra giúp cho nhu cầu các doanh nghiệp sản xuất kinh doanh trụ lại. Thực tế lạnh lùng trả lời với hàng trăm ngàn doanh nghiệp giải thể, phá sản, tạm ngưng ngày một tăng. Theo số liệu mới nhất, trong tháng 01/2014, có thêm gần 9.000 doanh nghiệp giải thể [9], tăng 21,5% so cùng kỳ.
Liên quan đến ngân hàng là nợ xấu, ông Thủ tướng nói: "...các đồng chí cho vay DN mới sinh ra nợ xấu, vậy các đồng chí là người trước hết và chủ yếu xử lý nó...". Ác thay, chẳng một nhà quan sát độc lập nào có thể nói nợ xấu thực sự bao nhiêu là khả tín! Trong khi mới đây tổ chức Moody's cho biết [10] nợ xấu Việt Nam lên đến ít nhất 15% thay vì 3,79% như NHNN công bố. Nghĩa là gấp gần 400%. Một con số chênh lệch thật khó chấp nhận cho bất cứ ai quan tâm về kinh tế Việt Nam.
Điều đáng buồn, đã từ lâu người Việt Nam hình như tin tưởng các con số do những tổ chức quốc tế độc lập đưa ra hơn là con số từ quan chức Việt Nam. Đó là nỗi sỉ nhục nội các chính phủ và sỉ nhục ngay những "giáo sư", "tiến sĩ" thuộc tất cả các tổ chức nghiên cứu, giảng dạy trực thuộc "nhà nước". Tại sao dư luận có sự "sính ngoại" như thế (?!). Đó là điều mà ông Nguyễn Tấn Dũng phải bóp đầu suy nghĩ về thói xấu "nói láo" tồn tại dai dẳng và phá nát tất cả lĩnh vực, chứ không chỉ trong vấn đề giáo dục học đường hay đạo đức dân tộc (!).

Về bất động sản

Trang  cafeland.vn  cho biết [11]: "Các ngân hàng đã cam kết cho 2.231 khách hàng cá nhân vay với tổng số tiền 801,6 tỷ đồng. Trong đó, đã giải ngân theo tiến độ cho 2.208 khách hàng với dư nợ 533,7 tỷ đồng".
Theo số liệu trên, tính bình quân mỗi đầu người đã giải ngân được khoảng 241 triệu đồng. Vậy số 267,9 tỉ đồng còn lại dành cho 23 khách hàng chưa được giải ngân, bình quân lên đến trên 11, 6 tỉ đồng/người (?!). Cần nhắc lại, việc giải ngân này là cho người nghèo mua "nhà ở xã hội". Thật không thể chịu nỗi sự bê bối khi những con số như thế được đưa ra, nếu không muốn lặp lại chữ "nói láo"!
Bộ Xây Dựng và các nơi liên quan đang nỗ lực với "quyết tâm chính trị" cao độ làm sao "giúp" cho dân nghèo "xài" hết 30.000 tỉ, nhưng quả thật không một ai có thể tin được điều này trở thành hiện thực.
Giả sử "nhà nước" thật lo cho người nghèo, sao họ không nghĩ đến cách thức: bất kỳ người nào muốn vay gói cứu trợ này, chỉ cần đến các chi nhánh, phòng giao dịch - (mọc đầy trên các tỉnh thành) thuộc các ngân hàng được "nhà nước" chuẩn thuận "nhiệm vụ" - mở tài khoản với cam kết (ba bên: cá nhân người vay, ngân hàng và cơ quan mà người vay làm việc)  mọi khoản thu nhập đều được chuyển vào ngân hàng mà họ muốn vay để mua bất động sản theo chủ trương "nhà ở xã hội"? Ví dụ: Một đôi vợ chồng (đang có lương ổn định) cùng nhau mở hai tài khoản tại ngân hàng ấy. Mọi khoản thu nhập đều được cơ quan họ chi trả cho hai tài khoản đó theo thu nhập hàng tháng (cả thưởng, tết, lễ lạt v.v...). Sau khi khấu trừ khoản phải trả (vốn + lãi hàng tháng), số còn lại thuộc về bên người vay, tùy nghi sử dụng.
Như vậy, không chỉ riêng ngân hàng yên tâm mà còn giảm hầu hết tất cả thủ tục của thời "chính quyền xô viết" mà Bộ Xây Dưng cùng NHNN "hành" dân phải về phường (xã), nơi làm việc để xác nhận: có nhà hay chưa, có thu nhập đủ trả nợ hay không v.v... Phương thức trên chỉ cần bố cáo thật rộng rãi trên báo chí, truyền hình cũng như các cơ quan đóng trên địa bàn tỉnh, thành phố. Đây là phương pháp giản dị, tại sao Bộ Xây Dựng và NHNN không làm? Từ phương thức đó, nảy sinh vài câu hỏi:
- Thu nhập của người lao động có đảm bảo trả nợ được không? Chắc là rất khó với mức thu nhập èo uột và bấp bênh hiện nay. Cũng chưa bao giờ có số liệu thống kê đáng tin nào cho biết con số đó. Vả lại, người lao động có thể bị mất việc vào bất cứ lúc nào. Do đó, làm sao họ đủ can đảm để đóng một ít tiền bấy lâu nay dành dụm, rồi chờ đợi không biết khi nào nhận nhà và dù có nhận rồi thì có ai, có tổ chức nào dám đứng ra bảo đảm họ có công việc liên tục suốt 15 năm để trả nợ?
- Những người kinh doanh tự do nhỏ lẻ thuộc đủ mọi ngành nghề thì giải quyết ra sao, nếu họ có nhu cầu mua "nhà ở xã hội"? Đây là một rắc rối quá lớn, không thể vài năm giải quyết được, cho đến khi mã số cá nhân được áp dụng rộng rãi trên toàn quốc để họ có một tài khoản khả dĩ nào đó.
Tóm lại, chỉ qua 2 câu hỏi trên, ta thấy chủ trương 30.000 tỉ đồng vẫn chỉ là chuyện "mua vui" không bao giờ có thể biến thành hiện thực. Đó là một chủ trương nhiều người thấy trước sự phá sản của nó. Đặc biệt, nhiều người nghi ngờ con số 30.000 tỉ về tính trung thực hay đó chỉ là chiêu "xoa dịu" trong tình hình lòng dân đã quá chán ngán và không còn một chút gì thiện cảm với chế độ hiện hữu?
Đến nay, hình như ông Nguyễn Văn Đực trở thành "người sót lại của rừng doanh nghiệp bất động sản" dám nói thật. Ông Đực thật cô độc với tư cách một doanh nghiệp nhỏ bé, như một vai phụ trong bộ phim "bất động sản và cái chết không tránh khỏi".
Một khi "vai chính" phải chết theo đúng logic của "kịch bản" thì vai phụ chẳng tài nào níu kéo nổi "bộ phim". Đó chính là bộ phim "người giàu cũng khóc", một bộ phim dài nhất cho tới nay tôi được biết đã đến lúc chấm dứt. Chỉ tiếc, bộ phim đó không cho thấy một kết thúc có hậu hay thú vị, chỉ toàn những nhạt nhẽo, vô duyên, nhưng thế nào cũng lấy được "hàng khối nước"... mắt và cay đắng cho các "đại gia".

Tạm kết

Điểm qua về nợ xấu, cổ phần hóa, bất động sản, có lẽ đó là một đống "bùi nhùi" khổng lồ thử thách sự bình tĩnh của nội các chính phủ mà hình như toàn những cái đầu đang... "sốt" cao và nhức như búa bổ?
Liệu họ còn đủ tỉnh táo để ngồi rị mọ tháo từng nút thắt? Thậm chí nút thắt quan trọng nhất để từ đó "lần mò leo mãi" mà chưa chắc "qua được vách sầu"?
"Giới cầm quyền Việt Nam có muốn hết gớm ghiếc trong mắt quốc tế" [12] ? Phải chăng từ casino và kỹ nghệ tình dục được hợp pháp hành nghề là mấu chốt giúp ông Nguyễn Tấn Dũng cùng các "nhóm lợi ích" đạt được điều kỳ diệu?
Biết đâu, khi vực dậy nền kinh tế mau chóng, xuất phát từ cờ bạc và kỹ nghệ tình dục sẽ là điểm tựa cho ông Thủ tướng sảng khoái tính đến những điều xa hơn, hiệu quả hơn nhiều lần?
Ông Nguyễn Tấn Dũng với thông điệp đầu năm đề cao và muốn hiện thực hóa "nhà nước pháp quyền". Điều đó quá tốt, nhưng muốn thế thì phải vô hiệu hóa "đảng ta là đạo đức là văn minh". Chỉ có "bài bạc và gái" được hoạt động hợp pháp mới triệt tiêu được tính đạo đức giả ngay trong các đồng chí của ông. Và chỉ có triệt tiêu đạo đức giả, phe cánh Nguyễn Tấn Dũng mới mong hóa giải nổi chế độ độc tài toàn trị? Một ý tưởng manh nha khi  "Sắp thí điểm mở cửa casino cho người Việt?". Tại sao không? Tôi ủng hộ Nguyễn Tấn Dũng về việc này.
Nguyễn Ngọc Già, Việt Nam 19/02/2014
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA
________________
[1]  http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/348716/Thu-tuong-Nguyen-Tan-Dung-%E2%80%9CHon-3-nam-nay-toi-chua-ky-luat-ai%E2%80%9D.html
[2]  http://vef.vn/2011-02-16-keu-kho-nhung-cac-tap-doan-van-song-khoe-
[3]  http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/162009/cach-chuc-lanh-dao-dnnn-chan-chu-co-phan-hoa.html
[4]  http://dantri.com.vn/kinh-doanh/thoai-von-nha-nuoc-chua-toi-7-ban-ra-ben-ngoai-839848.htm
[5]  http://vov.vn/Kinh-te/No-xau-cua-DNNN-Chi-mua-voi-gia-1020-gia-tri/297593.vov
[6]  http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/161932/ban-dnnn-lay-tien-xay-san-bay-long-thanh.html
[7]  http://ngoclinhvugia.wordpress.com/2014/01/23/le-hieu-dang-pham-dinh-trong/
[8]  http://www.thanhnien.com.vn/pages/20130110/thu-tuong-nguyen-tan-dung-tram-su-nho-ngan-hang.aspx
[9]  http://danviet.vn/kinh-te/gan-9000-doanh-nghiep-giai-the-trong-thang-1/20140210102639883p1c25.htm
[10]  http://kinhdoanh.vnexpress.net/tin-tuc/ebank/ngan-hang/moody-s-no-xau-cua-viet-nam-it-nhat-cung-phai-15-2953197.html
[11]  http://cafeland.vn/tin-tuc/day-nhanh-toc-do-giai-ngan-goi-ho-tro-tin-dung-30000-ty-dong-43821.html
[12]  http://12bennuoc.blogspot.com/2012/04/gioi-cam-quyen-viet-nam-co-muon-het-gom.html
[13]  http://vneconomy.vn/20140213111133106P0C9920/sap-thi-diem-mo-cua-casino-cho-nguoi-viet.htm

Ông Thủ tướng chưa yên? (Phần 2)


Nguyễn Ngọc Già gửi RFA từ VN 2014-02-21
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ
In trang này

quy-9be5b-305.jpg
Tướng Phạm Quý Ngọ, ảnh minh họa chụp năm 2009.
File photo
Kể từ khi ông Phạm Quý Ngọ tạ thế vào tối 18/2/2014, dõi theo hơn chục trang diễn đàn với hàng trăm phản hồi, người ta thấy đầy những đồn đãi, nghi ngờ, bàn tán theo nhiều quan điểm và lý lẽ khác nhau.

"Hậu" Phạm Quý Ngọ

Ngay trong giới luật gia - luật sư, có vẻ cũng còn nhiều ý kiến trái chiều quanh vụ án "Cố ý làm lộ bí mật nhà nước". Tất nhiên, ai cũng biết "khởi tố vụ án" và "khởi tố bị can" là hai quyết định riêng rẽ. Ông Ngọ không phải người duy nhất là nghi can trong vụ án, bởi còn một số người bị Dương Chí Dũng xướng đích danh.
Nguyễn Như Phong - một người rất thân và rất tôn quý Thượng tướng Phạm Quý Ngọ, một nhà báo nổi tiếng xả thân vì sự nghiệp "báo chí cách mạng", từng bị nhiễm độc nặng [1] do tự tay dùng nước giếng cổ tại sa mạc Sahara rửa mặt và nhấp thử một ngụm, nhưng may mắn đã được các bác sĩ tận tình cứu chữa - cho biết [2]:
"Trước Tết Giáp Ngọ, tôi được nói chuyện với ông qua điện thoại và được ông cho biết sẽ đi nước ngoài để kiểm tra lá gan để cấy ghép. Ông cũng nói rằng: “Anh chẳng còn được bao lâu nữa đâu. Các bác sỹ bảo cấy ghép gan cùng lắm là được 6 năm. Nhưng anh đã được hơn 5 năm rồi”. Rồi ông cũng nói về việc rất mong muốn các cơ quan chức năng sẽ làm rõ sự thật về những lời khai của Dương Chí Dũng trước Tòa. Mặc dù không nói thẳng, nhưng trong câu chuyện ông tỏ ra rất buồn, bởi ông ra đi mà sự việc chưa được làm sáng tỏ".
Đúng vậy. Ung thư các loại thường kéo dài trong một số năm nhất định. Người ta cũng biết, căn bệnh này sau nhiều năm "ủ" âm thầm, bệnh nhân mới phát hiện. Một chút nước độc trong giếng cổ thấm vào lưỡi vào môi ông Phong, không chắc ảnh hưởng dài lâu sức khỏe và cũng không thể làm giảm đi nhiệt huyết của nhà báo có tâm và sung sức.
Tâm nguyện cuối đời của ông Ngọ thông qua nhà báo Nguyễn Như Phong thật chính đáng, do đó phải làm sáng tỏ vụ việc để trả lại thanh danh cho Thượng tướng Phạm Quý Ngọ. Nếu gia đình anh em Dương Chí Dũng - Dương Tự Trọng được tôn kính bằng cách gọi [3] "danh gia vọng tộc đất Cảng", thì ông Phạm Quý Ngọ xứng đáng để gọi là "đỉnh cao thanh bạch nước CHXHCNVN". Vả lại, cơ quan điều tra Việt Nam được ông Nguyễn Đình Quyền - Phó Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp, khẳng định là một trong những cơ quan giỏi nhất thế giới với việc phá án nhanh, nhất định không thể để dây dưa như việc đặt mìn tại nhà Giám đốc công an tỉnh Thái Nguyên, dù tốn trên hai năm vẫn chưa thể đưa thủ phạm ra trước vành móng ngựa [4] mà Thứ trưởng Bộ Công an - Đặng Văn Hiếu cho biết do người trong nội bộ công an gây ra.
Trả lại sự thanh bạch cho ông Ngọ là việc cần làm ngay. Điều này không chỉ cho riêng dòng tộc ông Thượng tướng công an cống hiến công sức trong nhiều năm, nó còn trở thành cơ hội rất tốt để giúp dập tắt tất cả đàm tiếu đang dậy sóng dư luận, ảnh hưởng nặng nề uy tín của "đảng và nhà nước". Điều này hoàn toàn trong tầm tay ông Thủ tướng, với "Ban chỉ đạo phòng chống tội phạm" (tức là Ban 138CP) do Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đứng đầu [5].
Ban 138CP được lập ngày 01/10/2013, trên cơ sở sáp nhập "Ban Chỉ đạo Chương trình hành động phòng, chống tội phạm buôn bán phụ nữ, trẻ em" cùng với "Ban Chỉ đạo thực hiện Chương trình mục tiêu quốc gia phòng, chống tội phạm" và xét trên đề nghị của Bộ trưởng Bộ Công an - Trần Đại Quang [6].

Casino và kỹ nghệ tình dục

000_Hkg9081458-305.jpg
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Thượng đỉnh ASEAN ở Bandar Seri Begawan, Brunei hôm 10/10/2013 (hình minh họa).
Ông Nguyễn Tấn Dũng chưa thể yên với nỗi lo lớn lao về kinh tế bao lấy nội các chính phủ, khi kỳ đại hội đảng diễn ra vào năm 2016, đang đếm lùi thời gian.
Nền kinh tế Việt Nam trở nên rất tồi tệ với nhiều biểu hiện u ám và đầy khuất tất, trong đó nổi rõ nhất là ngân sách nhà nước thất thu và bội chi trong nhiều năm qua. Dù bằng mọi cách để thoát khỏi tình trạng này, nhưng hệ thống chính trị - tư tưởng cùng quan điểm, luật lệ, cung cách quản lý hiện nay đã cản trở và kéo lùi đất nước tụt hậu quá xa so với khu vực và thế giới. Nếu không dám "xé rào" để tìm lối thoát, quả thật Việt Nam không thể "ngóc đầu" lên nổi.
Để vượt qua, cần phải có... "tiền". Có thật nhanh và thật nhiều. Nguồn thu từ đâu? Hiện nay, có thể nói casino và kỹ nghệ tình dục trở thành phương tiện thiết thực nhất, trong khi tài nguyên thiên nhiên cạn kiệt dần.
Đối với lợi ích từ casino, có lẽ không còn gì để bàn cãi, khi nhiều quốc gia trên thế giới đã chứng minh hiệu quả về nhiều mặt do nó mang tới trong hành chục năm qua, ngay cả quốc gia có vẻ nghiêm khắc như Singapore cũng đã chấp nhận loại hình này với doanh thu vọt lên hơn 6 tỉ đô/năm, sau chỉ 3 năm hoạt động.
Dù Việt Nam coi bài bạc là bất hợp pháp, trên thực tế, mỗi ngày có hơn 1.300 người Việt qua Campuchia [7] đánh bài. Lượng tiền đổ vào bài bạc tại Việt Nam ước tính hàng chục triệu USD một ngày, mỗi năm lên tới hàng tỷ USD [8]. Trong khi đó, mỗi năm riêng thuế của lĩnh vực này, nếu được hoạt động có thể thu đến 800 triệu USD, đó là chưa kể doanh thu các dịch vụ và chi phí ăn uống đi kèm. Loại hình kinh doanh này cũng giúp giải quyết khá nhiều lao động thất nghiệp ngày một gia tăng, cùng các ngành xuất nhập khẩu và nông - thủy sản v.v... đang cần vực dậy.
Ước tính Việt Nam có thể thu được hơn 3 tỉ USD mỗi năm [9] từ casino khi đi vào hoạt động và trong lương lai, doanh thu có thể tăng nhanh nếu quản lý khoa học với nghệ thuật, kinh nghiệm kinh doanh do các chủ đầu tư thế giới mang tới. Hiện nay, theo VNExpress: "Các hãng casino lớn cho biết họ đang theo sát thị trường Việt Nam, nhưng vẫn không đặt cược vào sự thay đổi chính sách ở đây". Sự e dè này xuất phát từ lý do ai cũng hiểu.
Phóng sự mang tên "The invisible children of HCM city" [10]  do đài RFA thực hiện cho thấy cảnh trạng não lòng của rất nhiều trẻ em, thiếu niên đường phố. Biết bao nhiêu nguy cơ rình rập, đe dọa và sẵn sàng cướp ngay sinh mạng, cuộc đời chúng. Những đứa trẻ bơ vơ tội nghiệp, không thân phận, không nguồn gốc, tìm đến nhau. Một bé gái bị xã hội đẩy vào con đường mại dâm để kiếm sống và trở thành mẹ vào tuổi 15. Cô bé cho biết, sẵn sàng quay trở lại "nghề" nếu như không còn con đường nào khác để lo cho hai đứa con, trong đó một bé bị bại não!
Năm 2013, thống kê (chưa đủ) cho biết có hơn 33.000 người bán dâm [11]. Trẻ mồ côi trên 150.000 người, nhưng chỉ khoảng 12.000 trẻ tạm coi là được chăm sóc [12], cùng hàng ngàn cô gái, bé gái kể cả bé trai và mại dâm nam vẫn là hiện thực không thể chối bỏ.
Không cần phải e ngại và xấu hổ khi đề cập đến hai lĩnh vực này, một khi nó được hoạt động hợp pháp theo luật định. Hãy bỏ qua nếp nghĩ thiển cận và đạo đức giả bấy lâu nay, như người viết đề cập trong phần 1. Thời đại bây giờ, làm gì có lợi cho dân tộc, cho quốc gia lại không vị phạm chuẩn mực nhân quyền thế giới mà lại thiết thực, cần mạnh dạn thực hiện. Nhu cầu đánh bạc và mại dâm vẫn tồn tại, dù có cấm ngặt đi chăng nữa. Do đó, vấn đề là quản lý hữu hiệu với luật pháp được xây dựng khoa học, nghiêm minh, thay vì ngăn cấm nó để rồi phát sinh hậu quả nghiêm trọng, rộng khắp mà nhà nước này không thể nào gánh nổi, trong khi mọi thiệt thòi,  đau khổ đều trút hết lên người dân.
Dường như các "cao ốc" bỏ hoang, các "thành phố ma" không bóng người có vẻ cũng có chút khao khát được cứu rỗi khi hai loại hình này hoạt động?
Mặt khác, khi casino và kỹ nghệ tình dục hoạt động công khai, hợp pháp theo luật định, nó còn giúp cho người lao động trực tiếp hành nghề ngày càng thêm kiến thức và kỹ năng để tự bảo vệ, cũng như xã hội giảm dần đến mức thấp nhất và trong vòng kiểm soát được các loại tệ nạn: cho vay nặng lãi, bảo kê, ma cô, tú bà, bạo hành v.v... và cả bảo vệ danh dự người lao động cũng như phòng tránh hữu hiệu các loại bệnh về tình dục. Từ đó, Quyền Con Người được phổ cập nhanh và mở rộng hơn trong thành phần mà nhiều người e ngại họ chưa đủ khả năng để tiếp cận và hiểu rõ.
Casino và kỹ nghệ tình dục hoạt động hợp pháp là một trong các cách giải quyết hiệu quả mệnh đề nâng cao dân trí đi đôi với cải thiện dân sinh tại Việt Nam.

UPR và nhân quyền

Ông Nguyễn Tấn Dũng càng khó yên với tình hình nhân quyền Việt Nam hiện nay. Tất nhiên từ "nhiều thế lực" như ông Phạm Bình Minh đã phàn nàn. Một trong các "thế lực" đó xuất phát trước nhất từ lực lượng "công an nhân dân".
Trả lời phỏng vấn báo VNN sau phiên điều trần UPR vào hôm 05/2/2014, Hà Kim Ngọc - Thứ trưởng Bộ Ngoại giao - Trưởng phái đoàn Việt Nam khẳng định [13] : "Với những ý kiến thể hiện định kiến [về nhân quyền], chưa phản ánh đúng tình hình trong nước, do thiếu thông tin hay vì những lý do khác, theo tôi, cách tốt nhất đối với những người có ý kiến như vậy là về Việt Nam để tận mắt chứng kiến những thực tế đã đạt được trong 4 năm rưỡi qua...".
Ngày 13/2/2014, nghĩa là chỉ cách phiên điều trần 1 tuần lễ, báo Tuổi Trẻ cho biết [14]: "Thêm một người chết sau khi làm việc với công an" tại tỉnh Đắc Nông. Ngoài bức ảnh cho thấy 95% tấm lưng của nạn nhân tím rịm máu bầm, bài báo nói:  "... khám nghiệm tử thi ban đầu, nạn nhân N. có tổng cộng 33 vết thương, vết bầm tím trên cơ thể, trong đó có chín vết bầm tím trên đầu, mặt" . Trước đó, cũng tại tỉnh Đắc Nông, một hình ảnh không kém ghê rợn của ông Hoàng Văn Ngài [15] với thân thể tím đen vào tháng 3 năm ngoái, cũng do công an đánh đến chết.
Thay vì ông Thứ trưởng Hà Kim Ngọc cần quốc tế đến Việt Nam "tận mắt chứng kiến" thêm nữa thì xin mời ông coi tiếp [16]: hình ảnh cặp đùi đầy máu bầm được khâu lại của xác chết ông Nguyễn Mậu Thuận do công an Đông Anh - Hà Nội gây ra, hay người thanh niên Nguyễn Hữu Phước nhập viện với cặp mông phù nề đầy máu bầm do công an huyện Bình Chánh Tp.HCM thay phiên đánh đập, cho đến cậu bé 12 tuổi Ngô Đình Phát tại thành phố Huế cũng bị công an đánh dã man.
Nếu chưa thuyết phục được một người làm ngoại giao như ông Hà Kim Ngọc, có lẽ phải nhắc lại hình ảnh thương tâm của ông Trịnh Xuân Tùng bị công an Hà Nội đánh gãy cổ hay anh Nguyễn Công Nhựt bị hành hạ tới chết với hình ảnh bầm dập từ cổ kéo cho đến cả bộ phận sinh dục của nạn nhân cùng với việc gạ tình và gạ tiền vợ anh Nhựt - cô Nguyễn Thị Thanh Tuyền, nhưng bất thành từ công an Bình Dương.
Những hình ảnh thực tế vừa vật vã vừa xót xa đó, so ra còn bi thương hơn cả những viên đạn ghim thẳng vào tim, bởi nó kéo dài sự hành hạ đau đớn cho nạn nhân trước khi chết hẳn (?).
Những dẫn chứng trên không nhằm mục đích nung nấu lòng thù hận trong dân chúng, nhưng lẽ ra bên cạnh những hình ảnh Hoàng Dũng, Nguyễn Chí Đức, Nguyễn Hoàng Vy v.v... bị công an đánh đổ máu, những người Việt Nam xuất hiện tại kỳ UPR vừa qua cất tiếng thay hàng triệu dân trong nước, nên tố cáo rõ ràng, bởi nó là sự thật. Một sự thật ghê rợn, tàn khốc mà những nạn nhân đó không có cơ hội cất tiếng kêu và cũng bởi vì những nạn nhân đáng thương đó, họ không hề làm một điều gì thuộc về cái gọi là "thế lực thù địch" (!).

Tạm kết

Quả thật, với cương vị Thủ tướng Chính phủ, ông Nguyễn Tấn Dũng đang đứng trước quá nhiều thử thách khốc liệt từ kinh tế cho đến nạn tham nhũng, hối lộ, bè phái, lợi ích nhóm và ông cũng phải đối diện với chính lương tâm mình về nhân quyền Việt Nam.
Liên Hiệp Quốc vừa đòi đưa Kim Jong Un ra Toà án Hình sự Quốc Tế (ICC), sau một năm khẩn trương điều tra về vi phạm nhân quyền nghiêm trọng của xứ sở cộng sản này. Những tội ác từ nhiều đời cộng sản Bắc Hàn dồn lại, đang đối mặt với dư luận toàn thế giới.
Hình như mức độ nhẫn nhịn của nhân loại văn minh đối với các chính thể độc tài dưới mọi hình thức đã đến lằn ranh chịu đựng cuối cùng? Ông Nguyễn Tấn Dũng có biết?
(còn nữa)
Nguyễn Ngọc Già, Việt Nam 21-02-2014
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm cua RFA.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét