Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

When Hills Hide Arches


Landforms masquerading as architecture and vice versa seem to dominate a few sets of older images hosted at the Library of Congress.

Photos taken between 1865 and 1872, these are—photographically speaking—almost impossibly ancient, approaching a point of chemical age as comparatively old to us today as the structures they depict were to the military expeditions that documented them in the first place.


The first shot—depicting the "ruins of the Mulushki Mirza Rabat near Khodzhend," as the Library of Congress explains it—establishes something of a theme here: works of architecture built from modules of fired clay, their wind-pocked brickwork extracted from the hills around them and transformed by kilns into something artificial, "manmade," now more artifact than natural object.

Ironically, though, it is exactly their resemblance to the earth that sets the stage for these structures' later decay, falling apart into mere dust and minerals, little pebbles and grains of sand, literally forming dunes, blending imperceptibly with the landscape. Once they're gone, it's as if they were never there.


Domes and extraordinary arches stand in the middle of nowhere, as if left behind by the receding tide of some alien civilization that once slid through, depositing works of architecture in its wake. Like the slime of a snail, these are just residue, empty proof that something much bigger once passed by.

What's so amazing about these pictures, I'd suggest, is that, among other things, they come with the surreal implication that, beneath or somehow within all the rolling hills and dunes of the surrounding landscape, these sprawling bridges and spinal forms are actually hidden, just waiting there for hooded, 19th-century backpackers to rediscover.

These tiny figures are probably laughing in awe at the anti-gravitational urge that pushes these structures up above the sand line, into the photographs of these seemingly nameless expeditionary teams intent on cataloging every spatially exotic detail they find.


Here, in the ruins of Murza Rabat, seen below, natural hills are actually catacombs of architecture, buildings fooling us for their resemblance to caves, structurally camouflaged as the surface of the earth.

But it's not the planet—it's not geology—it's just architecture: a shaped thing, an artifact, something plastic and formed by human hands. Not hills but abandoned buildings.


In the end, photographs of sand dunes might actually depict scenes of collapsed architecture; that landscape there in front of you might really be a city seen one thousand years after the fact, every wall cracked open and broken into pointless little mounds you'd probably stomp through without even thinking, the desert all around you giving no indication that this all used to be structure.

It used to be arches, bridges, vaults, and domes, huge mosques and cathedrals of human form before crumbling into mindless anthills of mud and clay.


It's almost like these photographs exist to remind you that everything you now think of as a room—as space, as volume, as creation—will soon just be a suffocation of sand grains packed together in dense, amnesia-ridden hills, landscapes almost laughably quick to forget they once were architecture.

All photos courtesy of the Library of Congress.

95 Years Young

I always love when people recommend their stylish friends for me to photograph. Barbara Harris, who I have photographed twice before, wrote to tell me that I must meet her friend and style icon, 95-year-old Alvis Rogers. When I met Alvis at her apartment in Manhattan last week, she surely didn't disappoint, in a gorgeous hounds tooth jacket and cream overcoat. I asked Barbara to put together a few words about her dear friend below:

ALVIS ROGERS IS A CLASS ACT AND VERY ELEGANT. I've known Alvis close to 50 years. We met at Casdulan Hair Salon, owned by Frenchie, located next to the famed Apollo Theatre on 125th Street. The salon was  very popular during that time because all the hair stylists were great, which attracted very chic clients and celebrities--just to name a few, Diahaan Carroll, Lucille Armstrong (Louis Armstrong's wife) Audrey Smaltz (The Ground crew), and many others. After chatting with Alvis, we discovered we were  neighbors on Sugar Hill in Harlem. I was so struck by how this beautiful African  American woman was dressed, how she spoke and how she  just reeked of class and style. I  knew from this first meeting she was someone I wanted to get to know better and emmulate, so I could learn how it was properly done, She was also dripping of great jewelry--gold and diamonds, which also really  impressed me  (I,too wanted some of those).

As I introduced her to my friends, they, like me were in awe of her elegance, wit and style and wanted to know her better. Alvis was very worldly--having traveled a lot and took many cruises  which just seemed like  a wonderful life style. She invited me a few times for a Bon Voyage party on the ship, and I though that was very grand. Living in New York City during the 60's, and meeting a fabulous woman like Alvis(that looked like us) gave us a lot of hope and determination that we, also, could be Fabulous at any age. Women who see Alvis now are still inspired by her beauty, warmth and total togetherness. At her age she is till a star.

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Clip Dân đánh trả côn an đàn áp biểu tình .

Dân đánh trả 6 công an giải tán biểu tình
Friday, March 28, 2014 2:32:06 PM
NINH THUẬN (NV) .- Chiều 28 tháng 3-2014, quốc lộ 1, đoạn chạy qua ngã năm Phú Hà bị nghẽn vì biểu tình. Hai thiếu úy của lực lượng Cảnh sát Cơ động Ninh Thuận bị trọng thương khi đàn áp biểu tình.



Hai thằng côn an tham gia giải tán biểu tình bị dân chúng đánh trả nên “chấn thương đầu”, đang được cấp cứu tai Bệnh viện Đa khoa Ninh Thuận.
Báo chí ở Việt Nam tường thuật rằng, hai viên thiếu úy này thuộc lực lượng Cảnh sát Cơ động được điều động đến ngã năm Phú Hà, giải tán biểu tình, vãn hồi trật tự giao thông và bị dân chúng “chống trả nên chấn thương ở đầu”, hiện đang được cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa Ninh Thuận.

Như vậy là chỉ trong vòng hai ngày, có đến sáu sĩ quan công an bị dân đánh trọng thương. Hai ngày trước tức hôm 26 tháng 3-2014, khi giải tán biểu tình, đã từng có bốn sĩ quan công an khác bị dân đánh trả và bị trọng thương. Vụ biểu tình tại Ninh Thuận bùng phát ở xã Phước Dinh, huyện Thuận Nam, sau khi nhà cầm quyền xã Phước Dinh loan báo, tỉnh Ninh Thuận đã cho phép Công ty Quang Thuận - Ninh Thuận hoạt động trở lại.
Công ty Quang Thuận - Ninh Thuận được phép khai thác titan tại xã Phước Dinh từ năm 2012. Việc khai thác titan của công ty này khiến mực nước ngầm trong vùng tụt giảm tới mức dân chúng thiếu nước sinh hoạt, trồng trọt. Chưa kể việc khai thác titan còn gây ô nhiễm trầm trọng cho môi trường và xâm phạm mồ mả. Giữa năm ngoái, do dân chúng xã Phước Dinh phản đối kịch liệt, nhà cầm quyền tỉnh Ninh Thuận phải yêu cầu Công ty Quang Thuận - Ninh Thuận tạm ngưng khai thác titan.
Chưa rõ vì sao, nhà cầm quyền tỉnh Ninh Thuận cho phép Công ty Quang Thuận - Ninh Thuận khai thác titan trở lại. Theo dân chúng tố cáo, chủ thực sự của Công ty Quang Thuận - Ninh Thuận là một người Trung Quốc và một số viên chức lãnh đạo tỉnh Ninh Thuận có cổ phần trong công ty này.
Điều khiến nhà cầm quyền tỉnh Ninh Thuận không ngờ là quyết định cho phép Công ty Quang Thuận - Ninh Thuận khai thác titan trở lại đã khiến dân chúng xã Sơn Hải nổi giận. Từ 20 tháng 3-2014, hàng ngàn người đã kéo đến trụ sở xã Sơn Hải phản đối nhưng hệ thống chính quyền các cấp phớt lờ.
Cũng vì vậy, từ 26 tháng 3-2014, khoảng 700 người đổ về trụ sở tỉnh Ninh Thuận, đòi chấm dứt khai thác titan. Báo chí Việt Nam tường thuật, trong ngày này, còn có một nhóm trong đoàn biểu tình đổ đến trụ sở Công ty Quang Thuận - Ninh Thuận ở thành phố Phan Rang “đập phá, đốt tài sản”, đánh trả lực lượng công an đàn áp họ. Người biểu tình cũng được cho là đã vây xưởng khai thác titan ở xã Phước Dinh rồi “đập phá, đốt thiết bị khai thác titan”.
Đáp lại, Công an huyện Thuận Nam khởi tố sáu người trong số những người biểu tình với cáo buộc “chống người thi hành công vụ”. Hai trong số sáu người này bị tạm giam ngay lập tức, bốn người còn lại được tại ngoại trong quá trình điều tra nhưng cấm đi khỏi nơi cư trú.
Ngày 27 tháng 3, dân xã Phước Dinh tiếp tục đổ về trụ sở tỉnh Ninh Thuận biểu tình. Lần này, ngoài yêu cầu chấm dứt khai thác titan, người biểu tình còn đòi thả hai người bị công an bắt và hủy các quyết định khởi tố mà họ cho là vô lý. Đến lúc này, Tỉnh ủy Ninh Thuận mới chỉ đạo cho nhà cầm quyền tỉnh Ninh Thuận xem xét yêu cầu của dân chúng. Cuối ngày 27 tháng 3-2014, nhà cầm quyền tỉnh phát hành một thông báo, ra lệnh đình chỉ việc khai thác titan của Công ty Quang Thuận -Ninh Thuận.
Quyết định vừa kể vẫn không thể giảm sự phẫn nộ của dân chúng. Bất kể các động thái dọa dẫm và đàn áp, ngày 28 tháng 3, dân xã Phước Dinh vẫn đổ về trụ sở tỉnh Ninh Thuận, lặp lậi yêu cầu trả tự do cho hai người bị bắt và hủy các quyết định khởi tố mà họ cho là vô lý. (G.Đ)
 http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/?a=185393..
.
www.nguoi-viet.com

Bị Tàu+ chỉ trích, Malaysia phản đòn vào chế độ Bắc Kinh

Bị Trung Quốc chỉ trích, Malaysia yêu cầu Bắc Kinh tự xét lỗi

Hàng chục thân nhân các hành khách trên chuyến bay của Malaysia Airlines MH370 mất tích, biểu tình trước Đại sứ quán Malaysia ở Bắc Kinh, 25/03/2014.
Hàng chục thân nhân các hành khách trên chuyến bay của Malaysia Airlines MH370 mất tích, biểu tình trước Đại sứ quán Malaysia ở Bắc Kinh, 25/03/2014.
Reuters

Tú Anh
Bất bình vì bị Trung Quốc công kích thậm tệ trong vụ chuyến bay MH370 mất tích, người Malaysia phản đòn đánh vào tự ái và cả thể diện của chế độ Bắc Kinh, bất chấp nhu cầu quan hệ kinh tế : Trung Quốc hãy xét mình trước khi phê phán người, hãy làm sáng tỏ vụ Thiên An Môn.

Từ khi chiếc Boeing 777 của Malaysia Airlines phục vụ đường bay Kuala Lumpur-Bắc Kinh mất tích một cách bí ẩn vào đêm 07/03/2014 cùng với toàn bộ 12 nhân viên phi hành và 227 hành khách, mà trong số nạn nhân có 153 người Trung Quốc, chính phủ Malaysia bị lên án bằng nhiều từ ngữ nặng nề. Không kể những lời than trách của thân nhân người mất tích, hàng ngày các cơ quan truyền thông nhà nước Trung Quốc cũng dồn dập những bình luận sỉ nhục chính quyền Malaysia và công ty hàng không quốc gia Malaysia Airlines.

Theo bài phân tích của AFP gửi đi từ Kuala Lumpur vào hôm nay, thì trong ba tuần qua, Malaysia cố nhẫn nhục không muốn lời qua tiếng lại với anh láng giềng khổng lồ tại châu Á và cũng là bạn hàng số một của Kuala Lumpur. Tuy nhiên, giọt nước đã làm tràn ly.
Sau nhiều tuần lễ nhân nhượng, chính quyền và công luận Malaysia đã đồng loạt trả đũa Trung Quốc. Lên tuyến đầu và bắn phát súng đầu tiên là bộ trưởng bộ Giao thông Hishammuddin Hussein, khi bị một nhà báo Trung Quốc đặt câu hỏi chất vấn là tại sao Malaysia phản ứng một cách chậm chạp trong vụ MH370 mất tích. Bộ trưởng Giao thông Malaysia đáp trả : "Tôi cần phải nhắc cho ông biết là chúng tôi được Trung Quốc cung cấp hình ảnh vệ tinh… và chúng tôi đã tìm kiếm trong những khu vực mà chúng tôi đã tìm và không thấy gì hết". Bộ trưởng Malaysia cho rằng do vệ tinh Trung Quốc cung cấp hình ảnh sai lạc, phát hiện mảnh vỡ trôi trên biển Đông Nam Á mà Bắc Kinh gọi là biển Nam Hải, đã làm công tác tìm kiếm bị mất nhiều thời giờ quý báu. Phải mấy ngày sau mới đổi hướng tìm kiếm ở Ấn Độ Dương.
Chính phủ Malaysia cũng nhân danh 38 hành khách người Malaysia và 12 nhân viên phi hành đoàn yêu cầu phía Trung Quốc đừng có giành « độc quyền » mang nỗi buồn tang tóc. Bộ trưởng Hishammuddin Hussein, nhân trả lời người phóng viên Trung Quốc, kêu gọi các gia đình Trung Hoa có thân nhân mất tích phải hiểu rằng người Malaysia cũng đớn đau, cũng mất mát người thân yêu.
Tại Trung Quốc các cuộc biểu tình không do chính quyền tổ chức đều bị cấm ngặt. Thế nhưng, thứ ba vừa qua, hàng trăm người Trung Quốc đã kéo đến Sứ quán Malaysia ở Bắc Kinh để biểu lộ bất bình, có lẽ có sự đồng lõa của chế độ. Người biểu tình lên án chính quyền Malaysia là « đao phủ thủ » là « sát nhân » là « dối trá ».
Theo tường thuật của báo chí Kuala Lumpur, bộ trưởng nội vụ Malaysia đã chỉ trích truyền thông nhà nước Trung Quốc « kích động và thổi lửa hận thù ».
Bên cạnh phản ứng của hai thành viên nội các, báo chí thân đảng cầm quyền UMNO (Tổ chức Dân tộc Mã Lai thống nhất) cũng bắt đầu nhập trận. New Straits Times bình luận : ngay trong những thảm nạn kinh khiếp nhất cũng không thể nào lên án chính phủ là kẻ sát nhân. Báo Utusan Malaysia, cơ quan tuyên truyền của đảng UMNO lên án trực tiếp Trung Quốc chuẩn bị dư luận để « bắt Malaysia đứng mũi chịu sào », quy hết trách nhiệm cho Kuala Lumpur trong vụ MH370.
Theo AFP, vụ xung khắc này đã trở thành một chủ đề nhạy cảm vì tại Malaysia, cộng đồng người Hoa thỉnh thoảng vẫn bị đảng UMNO biến thành vật tế thần, mỗi khi có bầu cử hay kinh tế khó khăn.
Sau cuộc bầu cử quốc hội tháng 5/2013, căng thẳng giữa chính phủ và người Hoa tăng thêm một nấc, sau khi đảng UMNO bị mất một số ghế kỷ lục. Thủ tướng Najib Razak và nhiều lãnh đạo đảng bất bình vì cộng đồng người Hoa dồn phiếu cho đối lập.
Đối với Jaharbar Sadiq, chủ bút báo mạng độc lập Malaysian Insider thì công cuộc tìm kiếm chiếc máy bay mất tích đã làm cho thể diện của Bắc Kinh bị sứt mẻ, cho thấy trình độ công nghiệp vệ tinh và "cơ bắp" của Trung Quốc có giới hạn. Vụ này đã đặt Trung Quốc đúng vào thứ bậc trên trường quốc tế và phải còn lâu lắm mới được uy tín và được tôn trọng như Mỹ, Anh hay Úc.
Một blogger Malaysia còn phản ánh tâm lý bất bình của dư luận, đánh vào tự ái Bắc Kinh một cách tinh tế : "Trung Quốc đòi hỏi sự thật và minh bạch trong vụ tai nạn máy bay ư ? Vậy thì trước hết Trung Quốc hãy giải thích vụ thảm sát Thiên An Môn 1989".

Việt Nam thời cs : Linh hồn trẻ thơ và những nấm mộ không tên

Linh hồn trẻ thơ và những nấm mộ không tên
Nghĩa trang Đồng Nhi dành cho các hài nhi bị chối bỏ tại núi Hòn Thơm, Khánh Hòa do ông Tống Phước Phúc xây dựng.
Nghĩa trang Đồng Nhi dành cho các hài nhi bị chối bỏ tại núi Hòn Thơm, Khánh Hòa do ông Tống Phước Phúc xây dựng.
blog benhotamthuong
Thụy My
Theo báo chí Việt Nam, mới cách đây ba ngày, một người dân tại xã Nhị Khê huyện Thường Tín, Hà Nội khi ra mương thả vịt đã vớt được một chiếc hộp carton trong có đựng một xác thai nhi nữ. Cùng với một số người dân địa phương chôn cất bé gái xong, chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng đồng hồ sau ông lại phát hiện thêm một hộp carton nữa - lần này là một thai nhi nam cũng đã chết, và ông lại đem đi chôn.
Những cái tin tương tự xuất hiện thường xuyên trên báo chí trong nước, khi thì một người lượm rác, khi thì một người đi đường tìm thấy một xác thai nhi bỏ rơi đâu đó. Đã trở thành chuyện thường ngày, ít được ai chú ý, khi Việt Nam hiện là nước đứng thứ 5 thế giới và đứng đầu Đông Nam Á về tỉ lệ nạo phá thai.
Theo thống kê của Ủy ban quốc gia dân số và kế hoạch hóa gia đình, tại Việt Nam mỗi năm có 1,2 đến 1,6 triệu trẻ em được sinh ra, và cũng có bằng ấy bào thai bị phá bỏ. Điều đáng ngại là tỉ lệ vị thành niên phá thai ở Việt Nam cao gấp nhiều lần so với các quốc gia khác.

Tiến sĩ - bác sĩ Lê Thị Thu Hà, trưởng khoa Sản bệnh viện Từ Dũ ở Thành phố Hồ Chí Minh cho biết các thiếu nữ đi phá thai có tuổi đời ngày càng trẻ, bất chấp các nguy cơ cho sức khỏe khi phá thai. Bên cạnh đó là những ảnh hưởng tâm lý về sau này.
Tình trạng phá thai ở Việt Nam hiện tại vẫn còn nhiều chứ chưa có giảm đâu, và giới trẻ chiếm tỉ lệ khá cao. Trước đây tuổi khoảng chừng trên 18 chiếm cũng nhiều, nhưng bây giờ tuổi vị thành niên 15, 16 cũng có. Tôi nghĩ là do cách sống, du nhập văn hóa phương Tây chẳng hạn, hay những hình ảnh, phim trên mạng giới trẻ xem một cách không chọn lọc. Việc ngừa thai cũng không được áp dụng một cách rộng rãi.

Đặc biệt số phá thai nằm trong nhóm dân trí thấp như công nhân, nhất là công nhân ở quê lên làm việc. Xa nhà, sống tập thể, rồi những ngày nghỉ lễ, Chủ nhật nam nữ tập trung gần gũi dễ làm cho có thai. Mấy em đó lại không hiểu biết cách ngừa thai, cũng không hề biết ảnh hưởng của việc phá thai như thế nào. Cho nên nhóm dân trí thấp thì tình trạng này nhiều. Còn những người hiểu biết thường tỉ lệ phá thai thấp.
Tuổi càng trẻ mà phá thai thì nguy cơ về chuyện sinh sản sau này khá cao. Những nguy cơ của việc bỏ thai có thể là: sót nhau, nhiễm trùng, thủng buồng tử cung hoặc hiếm muộn về sau. Đó là chưa kể những nguy cơ nặng nề nữa. Thí dụ có những em vị thành niên không biết mình có thai, đến khi thai lớn 17, 18 tuần chẳng hạn, lúc đó gia đình mới phát hiện, tha thiết xin bỏ thai. Việc bỏ thai to như vậy rất là nguy hiểm. Cũng có một số trường hợp vì những lý do đặc biệt mà phải bỏ thai, thì ảnh hưởng lên em bé rất là nặng nề.

Còn giả sử không phá thai đi nữa mà để đẻ ra, còn là gánh nặng cho xã hội và cho gia đình. Các em nhiều khi không muốn nuôi con, hoặc không có điều kiện chăm sóc em bé. Còn nuôi thì việc nuôi nấng không được như ý muốn. Và tương lai của các em vị thành niên có thai thì các em ấy không học hành tới nơi tới chốn, có nghề nghiệp ổn định, vấn đề kinh tế tài chính về sau không thuận lợi lắm. Cuộc sống sau này của các em không phải là tốt. Cho nên việc phá thai như vậy ảnh hưởng khá lớn đến tương lai của các em đó.
Theo tiến sĩ Lê Thị Thu Hà, biện pháp phá thai nội khoa được dùng rộng rãi hơn trước đây. Một điểm khác biệt nữa so với thời trước, là có linh hoạt hơn trong việc phá các bào thai to đối với các trường hợp đặc biệt, vì sự an toàn của thai phụ.
Nếu biết có thai sớm, tuổi thai dưới 7 tuần thì biện pháp thường là phá thai bằng thuốc, tức phá thai nội khoa. Trong bệnh viện, phá thai nội khoa như vậy có thể áp dụng tới tuổi thai 9 tuần – 9 tuần vô kinh tính từ ngày kinh đầu tiên tới ngày phát hiện có thai. Phương pháp phá thai nội khoa này có ưu điểm là không làm tổn thương lòng tử cung như phá thai ngoại khoa là nạo phá thai. Khi dùng những dụng cụ như vậy có thể làm cho lủng buồng tử cung hoặc nhiễm trùng, xây xát, ảnh hưởng tới tử cung nhiều hơn.
Tuy nhiên phá thai nội khoa cũng không hẳn là tốt: có thể làm cho lượng máu ra nhiều hơn, kéo dài nhiều ngày hơn, và cũng có nguy cơ nhiễm trùng. Cũng có một số chống chỉ định đối với phá thai nội khoa, thí dụ có một số người bị bệnh tuyến thượng thận, hoặc bệnh tim mạch hay bệnh suyễn cũng không được sử dụng. Và một tác dụng phụ của nó là đau bụng. Có người đau bụng dữ dội, hoặc có khi xuất huyết ồ ạt phải vô viện cấp cứu.
Một điểm khác biệt nữa so với trước, là mình nâng tuổi thai lên đối với phá thai ngoại khoa. Hồi trước 12 tuần thôi, bây giờ có thể tuổi thai lớn hơn, từ 12 đến 18 tuần. Không phải là khuyến khích việc phá thai to như vậy, nhưng đã mở rộng tuổi thai trong việc phá thai ngoại khoa cho những trường hợp đặc biệt.
Tại vì trước đây khi hạn chế tuổi thai thì những em phá thai trên 12 tuần ra ngoài làm chứ không vô bệnh viện, không vô hệ thống y tế của Nhà nước. Thành ra tai biến của phá thai ngoại khoa rất lớn. Do đó Bộ Y tế mới chủ trương mở rộng tuổi thai có thể phá được.
Một nữ hộ sinh cho biết, cách đây hơn một chục năm, vì ý thức kém nên nhiều phụ nữ thường để đến khi thai được nhiều tuần tuổi mới đến bệnh viện xin phá bỏ. Cô tả lại những hình ảnh khủng khiếp đối với những bào thai bị tước mất quyền sống.
Bây giờ người ta phá thai sớm lắm, chứ không trễ như hồi xưa nữa. Với lại hồi xưa phải lên bàn hút ra, bây giờ có loại thuốc uống để tống ra, cho nên không ghê gớm như xưa.
Hồi xưa để thai to lắm, tới gần năm, sáu tháng mới phá. Thậm chí có những đứa sanh ra nặng ký mốt, ký hai, còn 8, 900 gram là chuyện bình thường. Phá thai to thì người ta phải đặt túi nước gọi là cô-vắc để kích thích sự chuyển dạ, sanh bé ra. Có những đứa sanh ra vẫn còn sống, biết khóc oe oe, có bé trai còn tiểu bắn cầu vồng lên luôn.
Khi lấy thai ra, để nằm đó đợi cho chết hẳn rồi mới đem đi. Có những đứa vài tiếng sau chết, có những đứa sống dai lắm, khóc oe oe như mèo kêu. Còn bây giờ dân trí cao hơn, biết đi phá sớm nên đỡ hơn, ít có phá thai to như ngày xưa, với lại bệnh viện cũng ít làm lắm.
Khi phá thai to, người ta gắp ra từng phần – cánh tay, cẳng chân, thậm chí dùng kềm bóp bể sọ. Ghê lắm! Bây giờ không còn những sự khủng khiếp như vậy nữa.
Có những cô gái lỡ lầm tự sinh con rồi tự giết hại giọt máu của mình đem vứt đi, những thai nhi bị phá bỏ tại các cơ sở y tế thì bị coi như rác y tế. Có một người đàn ông ở Khánh Hòa đưa vợ đi sanh, khi nhìn thấy xác một bé sơ sinh bị bỏ rơi đã không nén được xúc động, xin bệnh viện mang về chôn cất. Sau đó, ông mua một mảnh đất trên núi Hòn Thơm, tiếp tục đến các bệnh viện xin xác các thai nhi đem về chôn tại đây.
Từ năm 2004 đến nay, đã có đến 10.500 sinh linh bé bỏng được hương khói tại nghĩa địa Đồng Nhi này. Người đàn ông tốt bụng ấy chỉ là một thợ xây bình thường – ông Tống Phước Phúc, cư ngụ tại số 56/3 Phương Sài, thành phố Nha Trang tỉnh Khánh Hòa. Ông Tống Phước Phúc kể lại:
Khánh Hòa là một thành phố du lịch đông khách thập phương, rồi những chị em tụ về đất Nha Trang làm ăn, trong đó tình trạng sống chung trước hôn nhân quá nhiều nên mới có chuyện phá thai.
Tôi làm việc này từ ngày 13/07/2004 đến giờ. Ngày đầu tiên đưa vợ đi sinh ở bệnh viện, tôi thấy người ta vứt bỏ những thai nhi. Mình là người Công giáo, thấy đó cũng là một linh hồn, một con người. Mình muốn cho các cháu có một nấm mồ ấm cúng, nên về đi mua đất rồi lập nghĩa trang riêng cho các cháu. Đã làm hơn mười năm nay.
Lúc đầu năm 2004 phải đi tới từng cơ sở y tế để xin. Mười năm qua thì ai cũng biết rồi, bây giờ chỉ cần một cú điện thoại là đi tới lấy bất kể ngày hay đêm. Lúc nào cũng sẵn sàng cái điện thoại, không bao giờ để hết pin. Từ đó mình làm nhân rộng ra thì mới có được nhiều nghĩa trang của thai nhi.
Nghĩa trang đặt trên núi Hòn Thơm, mình mua năm 2004 giá 10 triệu, lúc bấy giờ cũng hơn cây vàng, để dành cho các cháu. Mình chôn thì những trẻ chưa thành hình được đưa vào cái niêu đất, lấy silicon đóng lại. Những đứa đã hình thành, có chân tay – thai nhi trên ba tháng, thì mình đóng một cái quách để chôn các cháu. Mộ thì xây hộc, bỏ các cháu vào rồi lấp xi măng lên. Vì mình làm nghề xây dựng nên tự tay mình làm hết.
Tính đến ngày hôm nay là 10.500 mộ. Mình là người Công giáo nên khi mang về tự đặt tên thánh cho các cháu thôi, hy vọng lòng thương xót của Chúa sẽ thứ tha hết mọi lỗi lầm của cha mẹ. Có những đứa khi mình đem về chân tay bị cắt ra từng khúc vì hút không ra được, nhiều cảnh rất thương tâm. Mình coi tất cả như là con mình hết.
Như ngày hôm nay mình đem về để ngay trên bàn thờ đây là được mười hai cháu, chuẩn bị mai đi chôn.
Không chỉ chôn cất thai nhi, người tín đồ Công giáo này còn sẵn sàng nuôi dưỡng các cô gái lỡ mang bầu muốn phá thai, thuyết phục các cô ở lại nhà mình để sinh con thay vì phá bỏ. Ông cũng sẵn lòng nuôi dưỡng các cháu bé được sinh ra, khi nào người mẹ có sinh kế ổn định muốn nhận lại con thì ông sẽ trao lại. Cho đến nay, đã có hơn 100 em bé được chào đời thay vì phải chết tức tưởi, và nhà ông lúc nào cũng rộn ràng tiếng trẻ con.
Trong khoảng thời gian mình đang làm năm 2004, mình thấy những người mẹ trẻ có ý định vứt bỏ con thì mình khuyên không nên bỏ. “Khó khăn thì về ở với chú, chú nuôi cho! Từ 2004 tới giờ mình nuôi hơn một trăm người mẹ lầm lỡ tại nhà mình để chờ ngày sinh con. Đã có hơn một trăm đứa trẻ sinh ra tại 56/3 Phương Sài.
Khi đem về nuôi, mình chỉ khuyên một điều là con về sống ở giữa đời thường, con thấy những chị em giống như con thì con cứ giới thiệu tới với chú, là con đã giúp cho đứa bé khỏi chết oan. Thì đó, cứ truyền miệng đi cho tới ngày hôm nay.
Hiện đang còn năm cô gái trẻ đang chờ ngày sinh nở tại mái ấm của Phúc đây. Một phần các em sinh viên thì sợ nhà trường biết, sợ gia đình biết cho nên muốn bỏ những đứa bé đi. Mình cũng tạ ơn Chúa là các cô không đến với mình một lúc mười lăm, hai chục em, mà khoảng năm bảy em. Những em này đi thì năm, bảy em khác tới, coi như trong nhà mình lúc nào cũng có các bà bầu.
Cũng nhờ nguồn động viên lớn nhất cho mình là vợ và hai đứa con, ai cũng thương đám trẻ đó. Nếu mình không cứu sống thì đã trở thành những thai nhi mà hàng ngày mình phải liệm và chôn cất các cháu. Bây giờ những đứa trẻ này lớn rồi. Đứa lớn đã học lớp 4, nhỏ thì học mẫu giáo. Hè tới đây là tám đứa vô lớp 1 nữa. Lúc nào trong nhà mình cũng có trẻ đi lớp 1 hết.
Và cũng hơn năm chục người mẹ trẻ đã quay lại đón con về với gia đình rồi, sau thời gian đi làm ăn có tiền thì tới để nhận lại con, đi cùng với ông bà ngoại tới đón con về
Nỗi lo của ông Tống Phước Phúc hiện nay là tiền ăn học cho đám trẻ ngày càng nặng:
Mình nuôi cả trăm đứa rồi, những đứa nhỏ vẫn bi bô học mẫu giáo ở nhà. Rồi tới tuổi đi học thì mình xin đăng ký cho học trường công, sáng chở đi rồi chiều đón về. Bắt đầu từ lúc này mình hơi vất vả về chuyện học, vì ăn học ở Việt Nam phải tự lo hết việc đóng tiền. Thôi cũng cố gắng phú cho trời, cho Chúa, Mẹ lo cho các con.
Một trong những lý do khiến các cô gái mang bầu quyết định phá thai là do sợ dư luận, định kiến xã hội. Từ mười mấy năm qua, đã xuất hiện những “mái ấm”, tức các cơ sở xã hội để những thiếu nữ lỡ lầm có thể nương náu cho đến khi sinh con. Một trong những cơ sở đầu tiên là Mái ấm Mai Linh của dòng Nữ tu Bác Ái ở Thành phố Hồ Chí Minh, được thành lập từ năm 2002, đến nay đã giúp 600 cháu bé được sinh ra làm người thay vì bị phá bỏ. Sơ Mađalêna kể:
Việc này chúng tôi, dòng Nữ tu Bác ái Vinh Sơn làm lâu rồi. Hồi trước chúng tôi có mấy sơ làm ở Từ Dũ, có một sơ chuyên tư vấn cho các em. Khi biết có ý định như vậy, thì mới nói nếu muốn giữ thai sẽ giúp tạo điều kiện. Hồi đó chưa có nhà riêng, phải đi mướn nhà trọ cho các em ở. Bây giờ có xây được một căn nhà cho các em rồi – hình như miếng đất đó có người cho – xây căn nhà cấp 4. Sau đó năm 2006 sửa lại.
Chúng tôi cho các em đóng góp một phần tiền ăn, chi phí sanh nở thì gia đình lo. Trường hợp nào khó khăn lắm thì chúng tôi miễn giảm tùy theo, còn nếu xác minh đúng thật là khó khăn thì giúp hoàn toàn từ A đến Z.
Bây giờ trong thành phố này rất nhiều mái ấm. Hồi xưa khi chỉ có chúng tôi thì đông lắm, có thể lên tới hai mươi mấy em ở đây, còn bây giờ đông nhất là mười một em - ra vào thay đổi, khi năm sáu, khi bảy tám em. Trong số của chúng tôi cho đến hiện tại đã có trên 600 ca rồi. Có đủ giới hết, học sinh có, công nhân có, và cỡ tuổi nào cũng có hết.
Về tình trạng phá thai hiện nay, Tiến sĩ Lê Thị Thu Hà nhận xét:
Số lượng phá thai nếu tính theo mỗi năm thì năm 2013 giảm so với năm 2012 tại bệnh viện Từ Dũ. Có nhiều lý do, trong đó có lý do năm tốt hay không tốt, như năm Thìn, Tỵ, Ngọ…Năm càng tốt thì số lượng người có thai càng nhiều, năm không tốt lỡ có thai người ta muốn bỏ thai nhiều. Tùy thuộc nhiều yếu tố chứ không đơn thuần là ý thức của bản thân người phụ nữ.
Phá thai nhiều lần cũng có. Bây giờ việc quan hệ tình dục ở giới trẻ có vẻ “mở” hơn trước đây. Nhiều em quan hệ tình dục trong khi không có định hướng gì cho tương lai, nên số lượng bỏ thai cũng khá nhiều. Mỗi ngày ở khoa Kế hoạch gia đình có thể là tới 400 ca, không chỉ tuổi vị thành niên vì chưa thống kê lứa tuổi.
Chỉ riêng ở một bệnh viện mà số lượng phá thai trung bình mỗi ngày lên đến khoảng 400 ca, cho thấy tình trạng nạo phá thai ở Việt Nam vẫn đang ở mức báo động. Cùng một ngày, có đến 12 thai nhi bất hạnh chờ được đem chôn cất, tại nhà ông Tống Phước Phúc…Liệu có bao giờ giảm bớt được thảm trạng này?
Tại các nước phát triển, các bà mẹ đơn thân không hề bị kỳ thị, mà còn được hưởng trợ cấp nuôi con. Những phụ nữ vì lý do nào đó muốn bỏ rơi đứa bé, thì tại Pháp có chế độ sinh con không cần để lại danh tính (né sous X). Ở Đức có những “hộp dành cho em bé” được sưởi ấm và có hệ thống báo động, để những người mẹ này có thể lặng lẽ đặt đứa bé sơ sinh vào, sau đó yên tâm rằng con mình sẽ được xã hội chăm sóc.
Có lẽ đối với Việt Nam, việc tăng cường giáo dục giới tính, thành lập mạng lưới tư vấn tâm lý cho thanh thiếu niên là những biện pháp cần thiết trước mắt. Để những nấm mồ vô danh của những hài nhi vô tội không còn mọc lên thêm mỗi ngày, những sinh linh được sinh ra, lớn lên và sống trọn kiếp người.

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Gặp gỡ và mắc lưới trên facebook

Bài viết này Ròm tìn cờ thấy được từ FB của anh Danh Nguyencong
-----------------------------------------------Gặp gỡ và mắc lưới trên facebook

Gặp gỡ trên facebook

Cuối cùng, tôi cũng bị mắc lưới facebook.
Nói cuối cùng, vì đã năm bảy năm nay, tôi cố gắng khoanh tay đứng ở ngoài. Kính nhi viễn chi.
Đọc báo, tôi biết không có mạng lưới truyền thông đại chúng nào phát triển nhanh như facebook. Chỉ ra đời mới có 10 năm, đến đầu năm nay, mỗi tháng đã có 1.23 tỉ người, tức một phần sáu dân số thế giới, sử dụng facebook. Riêng ở Mỹ, số người sử dụng facebook lên đến 71% tổng số người trưởng thành.
Ở Việt Nam, theo báo Nhân Dân vào đầu tháng 2 vừa rồi, có 19.6 triệu người sử dụng facebook, chiếm 74.1% số người dùng internet và 20% dân số cả nước.




Có thể nói, trong lịch sử nhân loại, chưa bao giờ có một phương tiện truyền thông đại chúng nào lan rộng một cách nhanh chóng như vậy. Báo chí, dưới hình thức in, mất cả mấy trăm năm mới đến được, phần nào, những tầng lớp bình dân. Cả radio lẫn ti vi đều mất trên dưới nửa thế kỷ mới thực sự được đại chúng hóa, đặc biệt, ở các nước nghèo. Hơn nữa, cái gọi là mạng lưới ở tất cả các phương tiện truyền thông truyền thống ấy chỉ có ý nghĩa rất giới hạn, chủ yếu, giữa những người sản xuất. Quần chúng, từ độc giả đến khán giả và thính giả, lúc nào cũng chỉ là những kẻ tiêu thụ thụ động và xa cách. Họ, dù đông đảo đến mấy, vẫn đứng ngoài. Sự tương tác, nếu có, cũng thật họa hoằn. Facebook thì khác. Nó đúng là một mạng lưới buộc mọi người lại với nhau. Ai cũng có quyền lên tiếng. Mọi người đều bình đẳng như nhau. Chỉ có một khác biệt ở phạm vi: người được nghe nhiều, người được nghe ít. Vậy thôi.
Mà không cần đọc báo, chỉ cần lắng nghe bạn bè tán gẫu trong các buổi nhậu nhẹt, tôi cũng biết được là facebook phổ biến đến độ nào. Hầu như ai cũng vào facebook. Một số người ăn dầm ở dề trên facebook. Đề tài các câu chuyện của họ phần lớn châu tuần chung quanh facebook. Niềm vui và nỗi giận của họ nảy sinh từ facebook. Bạn bè của họ, những kẻ họ thường tâm sự và lắng nghe tâm sự, cũng đến từ facebook. Nghe, tôi vừa thèm thuồng vừa sợ hãi. Thèm thuồng trước cái thế giới mênh mông của họ. Sợ hãi vì số thời gian trong ngày họ bỏ ra cho facebook. Bởi vậy, suốt cả mấy năm, facebook, với tôi, vừa là một sự quyến rũ lại vừa là một đe dọa. Tôi biết tôi không có nhiều thì giờ để phây bút phây biếc. Tôi cũng biết tính tôi không thích đàn đúm, ngay trong đời thật, đừng nói gì trong thế giới ảo. Những lúc ấy, bạn bè thường xúi tôi vào facebook. Tôi đều từ chối.
Vậy mà, cuối cùng, cách đây một tuần, tôi lại xiêu lòng. Cũng mở trang facebook riêng. Cũng post bài này bài nọ. Cũng kết bạn kết bè và cũng lao xao “like” với người này người khác. Hơi chút thẹn thùng, tôi dùng hai câu thơ của Trần Lê Kỷ vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 để phân bua: “Thấy ai ai ta cũng ai ai / Ai ai ấy thì ta cũng… ấy”.

“Ấy” trên facebook, tôi có niềm vui là được gặp gỡ rất nhiều bạn bè. Trước, tôi chỉ có một số bạn, chủ yếu thuộc hai giới: các nhà văn/nhà thơ và các nhà giáo, hai lãnh vực sinh hoạt chính trong đời sống của tôi. Trong cả hai giới, tôi biết nhiều nhưng để gọi được là thân thì lại rất ít. Thực sự tâm sự được, chỉ có vài người. Trên facebook thì khác. Không những có bạn mà còn có bạn của bạn rồi bạn của bạn của bạn, v.v… Rất nhiều người, được gọi là bạn trên facebook nhưng tôi chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ nghe tên. Nhưng tôi lại có thể THẤY được họ. Không phải là thấy mặt mũi hay dáng dấp hay quần áo và nhà cửa của họ. Mà là thấy được tính cách và phần nào tâm tư của họ. Chỉ cần vào trang facebook của từng người, qua những gì được họ đăng tải hay bình luận, chúng ta cũng có thể thấy được người ấy thích gì, thường quan tâm đến vấn đề gì; nếu những vấn đề ấy liên qua đến chính trị, chúng ta cũng thấy được khuynh hướng cũng như trình độ và mức độ nhận thức của họ ra sao, v.v… Ngay với những người tôi quen biết ngoài đời, khi vào facebook, có cảm giác như họ là kẻ khác. Ngoài đời, họ hiền lành, khiêm tốn, nhỏ nhẹ bao nhiêu, trên facebook, họ dí dỏm, hoạt ngôn, xông xáo trong các cuộc tranh luận bấy nhiêu.
Nhưng thích nhất trên facebook là được gặp lại những người quen và những người thân.
Quen, phần lớn là bạn học cũ và bạn cùng làng ngày xưa. Bạn học cũ, từ tiểu học và trung học của tôi, đều ở Quảng Nam và Đà Nẵng. Sau năm 1975, vào Sài Gòn, tôi mất liên lạc với tất cả. Bạn học ở đại học, hầu hết đều ở Sài Gòn, sau ngày tôi vượt biên, qua Pháp rồi sang Úc, cũng dần dần bặt tăm. Bây giờ, qua facebook, tôi mới được gặp lại một số. Nhìn hình, thấy ai cũng già và lạ hoắc, hầu như không thể nhận ra được. Nhưng qua họ, bao nhiêu kỷ niệm hồi nhỏ lại sống dậy và ùa về, nườm nượp. Tự dưng thấy bâng khuâng. Và hình như có chút nhớ nhung. Chả nhớ ai cụ thể cả. Chỉ nhớ. Hay nói như Xuân Diệu, “biết nhớ ai đành chỉ nhớ xa xôi”.
Người thân, nhiều nhất là trong gia đình và họ hàng. Đã gần 10 năm nay, tôi không được về Việt Nam, ngay với anh em ruột, cũng không được gặp gỡ. Lâu, thật họa hoằn, mới điện thoại hay email cho nhau. Cũng lâu, thật lâu, mới gửi cho nhau vài bức ảnh. Thì cũng hình dung được ít nhiều cuộc sống của nhau. Nhưng chỉ khi vào facebook, tôi mới thực sự THẤY các em tôi. Thấy được mặt mũi. Thấy được các sinh hoạt. Thấy được các suy nghĩ. Thấy được các tác phẩm chúng đã hoàn tất. Và thấy cả bạn bè của chúng.
Có thể nói, trên facebook, người ta không những gặp nhau mà còn thấy được nhau. Cái gọi là tình bạn trên facebook, do đó, vừa ảo vừa thật. Hơn nữa, có khi còn thật hơn cả thật.
Xưa, bạn bè chỉ giới hạn trong một không gian nhất định: bạn cùng làng, cùng lớp, cùng trường, cùng sở. Tất cả đều gắn liền với một địa điểm. Từ đời sống nông thôn đến đời sống thành thị, khái niệm địa điểm ấy thay đổi chút xíu: ở nông thôn, địa điểm ấy thường gắn liền với các đơn vị hành chính: làng, xã, huyện, và, hiếm hơn, tỉnh; ở thành thị, địa điểm ấy thường gắn liền với các đơn vị nghề nghiệp: chợ, công sở hay công ty. Nhưng tất cả những sự gần gũi ấy chưa chắc đã giúp người ta thấy được nhau một cách trọn vẹn. Thường, chỉ một góc. Có khi chỉ là một góc thật nhỏ. Trên facebook, tính cách của người ta hiện ra rõ nét hơn. Dường như, cho đó là một thế giới ảo, nhiều người rất thành thực trong việc khoe khoang cũng như giãi bày tâm sự. Bất kể nội dung hay mức độ của sự khoe khoang hay giãi bày ấy thế nào, riêng sự thành thực như vậy đã đáng quý. Thành thực đến mức quên cả ý niệm về sự riêng tư.
Cũng có thể nói, facebook dần dần làm thay đổi quan hệ cá nhân giữa người và người. Theo Pew Research Center, khoảng một nửa những người sử dụng facebook có trên 200 bạn.
Trời, với những người ngoại đạo của facebook, nghe con số ấy, hẳn không khỏi kinh ngạc. Bạn ở đâu mà lắm thế? Giới hạn trong không gian và địa điểm, bạn, theo nghĩa truyền thống, cả đời dồn lại may lắm mới được vài chục người. Bây giờ, người ta có cả hàng trăm người; một số, có cả hàng ngàn người. Con số ấy sẽ trở thành một lực lượng đáng kể. Trước hết, lực lượng cho giới làm thương mại: đó là đối tượng để người ta quảng cáo và là một trong những nguồn lợi lớn, cực lớn cho người sáng lập Facebook, Mark Zuckerberg. Dĩ nhiên, nó cũng là một lực lượng rất có ý nghĩa cho các thay đổi về chính trị và xã hội. Cuộc cách mạng tại Trung Đông và Bắc Phi cách đây mấy năm là một ví dụ.
Nhiều người đã thấy điều đó. Dĩ nhiên công an Việt Nam cũng thấy. Bởi vậy, trong cái đám bạn bè đông đúc trên facebook, chắc là có khá nhiều công an giả dạng để theo dõi và quấy rối. Chán.
Theo Diễn Đàn Thế Kỷ

Ilona Royce Smithkin Celebrates Her 94th Birthday

Yesterday was Ilona's 94th Birthday and although she doesn't like to make a fuss about her special day, her friend Margo threw her a wonderful little party. When asked what she wanted for her birthday Ilona announced, "I just want to be well so I can sprinkle my Ilona joy dust around the world." For more pictures from Ilona's birthday check out our instagram page HERE.

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Nonnie

I am always blown away by how talented and creative the ladies and gentleman I photograph are. Nonnie is wearing an outfit of her own design, paired with a hat by her new best friend Debra Rapoport. You definitely can't buy this kind of style off the rack.

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Moving to the Center of the Bed

I met author Sheila Weinstein at one of Debra Rapoport's famous tea parties and was instantly inspired by her energy and her wonderful story. Sheila describes her experience moving to New York after the loss of her partner below:

The title of my book: Moving to the Center of the Bed, is a metaphor for moving to the center of my own life. My husband, a practicing ophthalmologist, was diagnosed with dementia when he was sixty four, and when he entered a facility I was alone for the first time in my life. I took notes on my strange and, at first, anxiety ridden new life, and it eventually turned into this book. It is about transforming myself from within, giving myself an inner makeover…more lasting than the makeovers I show up for at the cosmetics counters …to become the woman I am today.

I moved to NYC not knowing anyone and created a life filled with the things that have meaning for me. I’m a pianist and writer and for the last 10 years I’ve been a docent at Carnegie Hall and played there in 2008. I met new and creative people and found some amazing women my age (77 now) who love who they are, age be damned, and dress in original and liberating ways. They changed the way I think about my own aging. I’ve always loved wearing hats, but I still tend to be conservative in my dress. However, I am now unafraid to put myself out there as a woman of a certain age. I have lots of energy so let people figure out how old I am, if they care to.

My grateful appreciation to Ari for his love and appreciation of us older women.

More on Sheila Weinstein's work HERE.

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Joyce

I always love a chance to catch up with Joyce Carpati. We are busy making plans to travel with The Advanced Style Documentary. Stay tuned for screening dates and locations soon!

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

A Hat a Day...

I was walking near Washington Square Park over the weekend, when I noticed a lady wearing a wonderful hat a few blocks away. I quickly ran up to her and asked if I could take her photograph. Once we were face to face I instantly recognized her as I had taken her photo, in another great hat, a few weeks before.

When I asked Suzan if I could take her photo again, she told me that she was on her way home after a day of shopping. She showed me two wonderful new vintage sailor hats that she had just purchased. After a quick photo I asked about her style inspiration and she replied, " My mother was the most chic person ever. I try to have fun with what I wear- why not? " I can't wait to run into Suzan again. Hopefully next time she'll be wearing a sailor hat.

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Crimea hôm nay và 6 tỉnh biên giới phía bắc của Việt Nam ngày mai.

Crimea hôm nay và 6 tỉnh biên giới phía bắc của Việt Nam ngày mai.

Nguyễn Nghĩa650 (Danlambao) - Cuộc trưng cầu dân ý mới đây tại Crimea với 97% cử tri ủng hộ việc tách Crimea ra khỏi Ukraine, để gia nhập Liên bang Nga, đã trao vào tay Tổng thống Nga Putin một lý do hợp pháp, nhằm đề nghị Quốc hội Nga tiến hành qui trình sát nhập Crimea vào Nga.

Đây là một hình thức chiếm đoạt lãnh thổ thời dân chủ: 97% dân số tình nguyện từ bỏ chủ quyền của bán đảo này.

Trước đây, trong lịch sử của Crimea, người Tatar luôn chiếm ti lệ đông nhất quãng 90% tổng dân số.

Vài chục năm về trước, khi Stalin còn sống, ông ta đã đuổi đi hầu hết người Tatar crimea.

Sau khi Liên Xô tan rã, người Tatar tha hương dần trở lại quê hương của mình.

Tuy vậy, hôm nay họ chỉ là thiểu số trên chính quê hương của mình.

Hiện nay, những chủ nhân gốc của Crimea chỉ còn chiếm khoảng dưới 10% dân số bán đảo Crimea, người Nga chiếm quãng 60% tổng dân số hiện nay.

Là Iwan hung tàn, giết người vô số, nhưng Stalin đã làm 1 việc mà vài chục năm sau còn có lợi cho Nga. Dĩ nhiên là sau khi đuổi người Tatar khỏi Crimea, Stalin di dân Nga vào Crimea.

Hôm nay hậu quả của việc di dân đã thấy rõ ràng: Nga xâm lược Crimea theo yêu cầu của người dân Nga tại Crimea.

Dẫu sao thì cũng phải nhận thấy rằng Stalin đã nhìn xa và muốn làm lợi cho nước Nga.

Còn các lãnh tụ Việt Nam ta thì sao?

Nguyễn Phú Trong, Tổng bí thư ĐCS VN ngày 15/10/11 trong Thông báo chung với Trung Quốc đã nhấn mạnh:

"4.11. Mở rộng hơn nữa sự giao lưu, hợp tác giữa các địa phương hai nước, nhất là các tỉnh giáp biển, giáp biên giới của hai nước như Lạng Sơn, Lào Cai, Cao Bằng, Quảng Ninh, Điện Biên, Hà Giang, Lai Châu của Việt Nam với Quảng Tây, Quảng Đông, Vân Nam, Hải Nam của Trung Quốc."

Mở rộng giao lưu giữa các tỉnh biên giới là gì, nếu không phải là tuồn hàng hóa kém chất lượng sang VN; nếu không phải là di dân bất hợp pháp sang Việt Nam; nếu không phải là hối lộ, tha hóa cán bộ các tỉnh biên giới của Việt Nam; nếu không phải là thu mua lậu khoáng sản Việt Nam....

Chỉ một thời gian không lâu nữa, khi tình hình chính trị Việt Nam có biến động, cái trò hề nhân dân các tỉnh biên giới trưng cầu dân ý tình nguyện sát nhập với TQ sẽ được diễn ra.

Stalin làm lợi cho Nga ngay cả khi đã chết rồi, còn Nguyễn Phú Trọng làm lợi cho TQ, có thể khi đang còn sống.

Hôm nay ông ta còn dập khuôn TQ, ra vẻ như trong sạch chống tham nhũng.

Thế chiếc phong bì đầy ắp tiền. mà các ủy viên BCT ĐCS VN ai cũng được nhận sau khi dự án Boxit Tây Nguyên được triển khai, có tính là hối lộ của TQ không, hả TBT.

Bán nước tinh vi, nhận hối lộ cả tập thể là đặc tính chung của chóp bu cộng sản hôm nay.

Điện hạt nhân: 3dũng 4sang cùng với bọn tàu+

Điện hạt nhân: Chủ tịch Sang, Thủ tướng Dũng và bóng ma Trung Cộng

Nếu như để Trung Quốc tham gia sâu vào dự án Điện hạt nhân Ninh Thuận thì sao?
Đã có sự so sánh mộc mạc rằng nếu vậy thì chẳng khác gì để tên kẻ thù truyền kiếm này đặt vào đó những quả bom hạt nhân, rồi ngồi ở Trung Nam Hải với chiếc điều khiển từ xa trong tay.

Có những thông tin đồn thổi quanh việc liệu Trung Quốc có dính dự vào đây không? Nếu Nhật, Nga tham gia thì vấn đề tài chính liệu có được thuận lợi hơn Trung Quốc, ngoài yếu tố kỹ thuật. Rồi về chính trị, tức là có thỏa thuận, toan tính ngầm nào từ các phe nhóm v.v..
Quốc hội đã ra Nghị quyết (đương nhiên trước đó là Bộ chính trị ĐCSVN đã quyết), ấy thế mà gần đây lại có thông tin ông Thủ tướng nói “hoãn”, trong khi chưa xin ý kiến Quốc hội (*), còn ông Chủ tịch nước thì bảo “không” (ông từng qua Nga, mới đây là Nhật, với những cam kết hợp tác với hai đại gia này, mỗi nước phụ trách một nhà máy).

Có người mừng khi nghe tin “hoãn”, nhưng nếu như hoãn rồi để các đối tác Nga, Nhật, Mỹ rút lui, trống chỗ ngon lành cho bàn tay lông lá Trung Cộng thò vào thì có mừng không? Mới có tin “có thể” hoãn được một tháng mà đã thấy phái đoàn Trung Quốc mò qua bàn chuyện “hợp tác”, “chia sẻ kinh nghiệm” rồi. Hay là việc hoãn xây Nhà máy Ninh Thuận 1 là do Nga rút cam kết hỗ trợ tài chính, giờ thì Trung Quốc lắm tiền nhảy vào sẵn sàng? Hay là một màn ỡm ờ để tạo áp lực dư luận cho một mục đích nào đó? Cảnh giác với loại này là không thừa!
Nhưng dù sao thì thông tin cũng còn có quá ít, đành trích dẫn dưới đây để độc giả tự tìm cách lý giải riêng của mình.
-
* Tham khảo:
- 25/11/2006: Quyết định 01/2006/QĐ-TTG của Thủ tướng chính phủ “VỀ VIỆC PHÊ DUYỆT ‘CHIẾN LƯỢC ỨNG DỤNG NĂNG LƯỢNG NGUYÊN TỬ VÌ MỤC ĐÍCH HÒA BÌNH ĐẾN NĂM 2020′”. “Về điện hạt nhân: hoàn thành việc phê duyệt báo cáo đầu tư dự án xây dựng nhà máy điện hạt nhân đầu tiên; đào tạo đủ chuyên gia về điện hạt nhân cho công đoàn tiền dự án; quy hoạch đội ngũ kỹ thuật viên và công nhân lành nghề để chuẩn bị cho việc thực hiện dự án sau năm 2010.”
- 11/6/2008: Cục An toàn bức xạTính khả thi của điện hạt nhân ở Việt Nam. “… xét về mặt tổng thể trước mắt, điều kiện cần và đủ để triển khai dự án điện hạt nhân ở Việt Nam là chưa rõ. Các điều kiện kỹ thuật cụ thể như về công nghệ, địa điểm xây dựng, nhiên liệu đối với Việt Nam như phân tích trên là chưa khả thi.
Vấn đề quan trọng của Việt Nam trước khi xuất hiện nhà máy điện hạt nhân là sử dụng hiệu quả và tiết kiệm năng lượng. “
- RFI 24/2/2009: Trung Quốc Đề nghị hợp tác xây nhà máy điện hạt nhân đầu tiên của Việt Nam. “Tập đoàn điện hạt nhân Quảng Đông của Trung Quốc cho biết đang tiến hành đàm phán với phía Việt Nam về dự án xây dựng tại tỉnh Ninh Thuận, nhà máy điện đầu tiên hạt nhân của Việt Nam, bao gồm hai lò phản ứng, mỗi lò có công suất 1000 mW”.
- 25/11/2009: Nghị quyết 41/2009/QH12 của Quốc hội Về chủ trương đầu tư dự án điện hạt nhân Ninh Thuận.
- Tiền phong, 26/5/2010: Nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 1: Chọn công nghệ Nga.
- VNMedia, 22/7/2010Trung Quốc xây nhà máy điện hạt nhân sát Việt Nam. “… ngày 21/7 tại Hà Nội, Viện Năng lượng nguyên tử Việt Nam và Tập đoàn Điện hạt nhân Quảng Đông (Trung Quốc) đã ký Biên bản ghi nhớ hợp tác trong lĩnh vực điện hạt nhân.”
- VOA, 17/5/2011: Trung Quốc sẽ xuất khẩu lò phản ứng hạt nhân sang Việt Nam. “Hiện Trung Quốc muốn tập trung xuất khẩu kỹ thuật hạt nhân sang các nước lân cận trong khu vực, trong đó có Việt Nam. “
- Báo ĐTCP, 12/11/2013: Tuyên bố chung Việt Nam-LB Nga. “Hai bên nhấn mạnh ưu tiên hợp tác trong lĩnh vực điện hạt nhân, chú trọng triển khai dự án hợp tác xây dựng Nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận I …”
- Tuổi trẻ, 17/1/2014: Điện hạt nhân còn ngổn ngang. “Tại lễ tổng kết của Tập đoàn Dầu khí VN (PVN) ngày 15-1, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nêu Nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận có thể đến năm 2020 mới khởi công.”
- Người đưa tin, 6/2/2014: Mừng, lo việc lùi thi công nhà máy điện hạt nhân.
- Bộ KHCN, 20/2/2014: Việt Nam – Trung Quốc: Hợp tác, chia sẻ kinh nghiệm về phát triển điện hạt nhân. “Ngài Wang Binghua mong muốn chia sẻ kinh nghiệm, hỗ trợ Việt Nam về phát triển điện hạt nhân dựa trên công nghệ AP1000, CAP1400, CAP1700.” Bộ trưởng mong muốn hai bên sẽ tiến hành hợp tác xây dựng trạm quan trắc tại tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc) và tỉnh Quảng Ninh (Việt Nam) …”
- Người lao động, 2/3/2014: Việt Nam mua lò phản ứng hạt nhân của Mỹ.
- TTKHCN, 5/3/2014: Vì sao lùi khởi công Nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 1?
- RFI, 18/3/2014: “…trả lời phỏng vấn nhật báo kinh tế Nikkei ông Trương Tấn Sang xác nhận là nhà máy điện hạt nhân đầu tiên của Việt Nam sẽ được khởi xây dựng đúng theo dự kiến trong năm 2014. Chủ tịch Việt Nam khẳng định là không hề có chuyện dự án này bị đình hoãn, như một số thông tin gần đây.”
- Dân trí, 18/3/2014Chủ tịch nước hội đàm với Thủ tướng Nhật Bản. “…  hỗ trợ Việt Nam phát triển các khu công nghiệp chuyên sâu, các dự án xây dựng Nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 2. “
VietnamNet, 19/3/2014: 500 triệu USD xây trung tâm nghiên cứu hạt nhân.

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

Along Madison Avenue

Crimée Ukraine : Tư bản và Cộng sản đụng độ .....

Crimée : Phương Tây gia tăng trừng phạt, Nga trả đũa

Tổng thống Mỹ Barack Obama ra tuyên bố về Ukraina, Washington, 20/03/2014
Tổng thống Mỹ Barack Obama ra tuyên bố về Ukraina, Washington, 20/03/2014
REUTERS

RFI
Hôm nay, 20/03/2014, phương Tây và Nga đều tỏ thái độ cứng rắn trong vụ khủng hoảng Ukraina : Matxcơva trả đũa ngay lập tức sau khi phương Tây thông báo gia tăng các biện pháp trừng phạt.

Nga đã công bố danh sách các biện pháp trừng phạt nhắm vào các quan chức Hoa Kỳ chỉ vài phút sau khi Tổng thống Mỹ Barack Obama thông báo những biện pháp mới.
Bộ Ngoại giao Nga đã cảnh báo : « Đối với mỗi hành động thù địch, chúng tôi sẽ đáp lại tương xứng ». Mặt khác, phát ngôn viên điện Kremlin cho rằng các trừng phạt của phương Tây nhắm vào Nga là « không thể chấp nhận được ».
Danh sách trừng phạt đầu tiên của Nga nhắm vào ba cố vấn của Tổng thống Obama và nhiều nghị sĩ, trong số này có Thượng nghị sĩ John McCain. Ngay lập tức, ông McCain tuyên bố là ông « tự hào » vì bị Nga trừng phạt.

Trong một tuyên bố ngắn tại Nhà Trắng ngày hôm nay, Tổng thống Mỹ Obama đe dọa Matxcơva là các biện pháp trừng phạt có thể còn tiếp tục gia tăng và nhắm vào « những lĩnh vực chủ chốt » của Nga. Ông nói : « Nước Nga phải hiểu rằng việc tiếp tục leo thang sẽ chỉ càng làm cho họ bị cô lập thêm đối với cộng đồng quốc tế ».
Về phần mình, 28 thành viên Liên Hiệp Châu Âu nhóm họp Thượng đỉnh tại Bruxelles và sẽ quyết định kéo dài thêm danh sách các nhân vật Nga và Ukraina thân Nga bị cấm nhập cảnh và bị phong tỏa tài sản ở nước ngoài. Theo các nguồn tin ngoại giao, hơn một chục nhân vật sẽ được bổ sung vào danh sách 21 người đã bị trừng phạt từ hôm thứ Hai, 17/03.
Theo Tổng thống Litva, danh sách 21 người bị trừng phạt, được công bố ngày 17/03, còn quá ít, vì đây chỉ là những quan chức cấp thấp. Bây giờ, cần phải nhắm vào hàng ngũ những người thân cận với Tổng thống Vladimir Putin.
Tổng thống và Thủ tướng các thành viên Liên Hiệp Châu Âu cũng đe dọa trừng phạt kinh tế, nhưng một số thành viên tỏ ra rất ngần ngại. Theo Tổng thống Pháp François Hollande, « nếu nước Nga chấp nhận tiến hành đàm phán » và « nếu có việc giảm căng thẳng », thì sẽ không thêm các trừng phạt khác. Ngược lại, « nếu có việc gia tăng những đòi hỏi không chính đáng, các hoạt động quân sự, đe dọa, thì sẽ có các trừng phạt khác ».
Tuy nhiên, Thủ tướng Bỉ Elio Di Rupo cảnh báo : « Chúng ta phải hết sức thận trọng » bởi vì Liên Hiệp Châu Âu vừa phải phòng bị các vũ khí đề phòng về sau này có leo thang căng thẳng, vừa phải « chú ý tới các lợi ích » của Châu Âu.
Thủ tướng Thụy Điển Fredrik Reinfeldt cho biết, có 400 doanh nghiệp Thụy Điển đang làm ăn tại Nga và họ rất lo ngại về những gì sẽ xẩy ra.

Nếu như Châu Âu còn tranh luận về việc trừng phạt kinh tế Nga, thì khối này chắc chắn đạt được đồng thuận về việc hủy bỏ Hội nghị Thượng đỉnh Châu Âu – Nga, dự kiến tổ chức vào tháng Sáu tới, tại Sotchi. Việc tổ chức Thượng đỉnh G8 tại Sotchi cũng có thể bị hủy bỏ.
Đồng thời, Châu Âu cũng khẳng định sự ủng hộ mạnh mẽ đối với Ukraina, qua việc ký kết « vế chính trị » trong bản Hiệp định liên kết Châu Âu-Ukraina, vào ngày mai, 21/03, tại Bruxelles.
Trong bối cảnh đó, Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki Moon bày tỏ thái độ « rất lo ngại » và trong ngày hôm nay, ông hội đàm với Tổng thống Nga Putin tại Matxcơva.
Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc, một lần nữa, kêu gọi Matxcơva và Kiev cần tiến hành « một cuộc đối thoại trung thực, mang tính xây dựng », và nhấn mạnh đến sự cần thiết triển khai tại Ukraina các quan sát viên của Liên Hiệp Quốc và của Tổ chức An ninh và Hợp tác Châu Âu – OSCE.

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

The Advanced Style Documentary Is Premiering at HotDocs Film Festival

I'm excited to announce that The Advanced Style Documentary is almost here! Lina has been working hard on post production for the last few months and we are finally ready to share the film with the world. The Advanced Style Documentary will have it's World Premiere at HotDocs Film Festival, in Toronto, on April 29th. For tickets to the screenings CLICK HERE 
and check our Facebook page for more movie updates HERE.