XƯA “CHỐNG MỸ CỨU NƯỚC” – GIỜ SAO NÚP RÃNH MƯƠNG?
BỌN PHẢN QUỐC - Sao không xuống đường?
by LÃO MÓC - tieng-dan-weekly.blogspot.com - October 29, 2012 by HNSG
Phải nói tôi rất là ứa gan khi đọc bài “Anh hãy ngồi xuống đây” của tên sinh viên miền Nam “chống Mỹ cứu nước” Hạ Đình Nguyên. Sao trên đời lại có những thằng ngu đến nỗi đã một thời lầm lạc tiếp tay với bọn VC phá nát chế độ tự do dân chủ miền Nam để đến nay, sau 37 năm VC cai trị miền Nam và hơn 60 năm ở miền Bắc, Đảng và Nhà Nước VC biến đất nước thành như một nhà tù vĩ đại và “biến cả một dân tộc trở nên hèn nhát, ích kỹ và mê muội”. Hàng ngàn đàn bà, con gái phải trần truồng như nhộng, dạng háng, chổng mông để bọn buôn người đọc vòng ngực, vòng eo, vòng mông. Và bọn ngoại nhân dùng que thọc vào âm hộ để coi rộng hẹp để chọn lựa… và hàng ngàn thảm cảnh khác, thì cái bọn chó đẻ này ngậm câm miếng hến.
Khi đồng bào biểu tình chống Trung Cộng lại thò đầu ra viết bài khoe mẽ về thành tích “chống Mỹ cứu nước” để từ đó kín đáo chửi bới những người ở hải ngoại, chửi bới bọn Trung Cộng là “dã thú”… để hy vọng bọn VC sẽ lượm lại cái vỏ chanh mà chúng đã vắt hết nước. Hãy nghe tên sinh viên một thời “chống Mỹ cứu nước” viết:
“… Thắng thua thì đã rõ, nhưng cũng chẳng để làm gì, đến nước này! Những cái mồm bên kia đại dương chỏ về chửi rủa cũng chẳng ích chi, giống như Thiên thần Đại úy Minh giẫm chân vào mồm người biểu tình, chỉ rách việc!
Phải nhận chân được KẺ THÙ MỚI CỦA THỜI ĐẠI, chúng đang xâm thực đất liền và quậy đục Biển Đông, chúng “dã thú” biết chừng nào với đồng bào của chúng, nói chi đến CHƯ QUỐC LÂN BANG THẾ GIỚI ĐẠI ĐỒNG! Tuổi trẻ VN phải dứt khoát cài đặt lại phần mềm mới cho mình để phù hợp với trình độ của thời đại, yêu cầu cấp bách của dân tộc”.
Phải nói đây là thằng sinh viên ăn phải bả VC nên “ngu lâu, dốt bền” tới như vậy! Đến bây giờ mà vẫn chưa thấy Đảng và Nhà Nước VC đã “dẫn hổ về thịt dê nhà”.
Một thằng sinh viên miền Nam“chống Mỹ cứu nước” khác là Đào Hiếu
thì khá hơn một chút là viết sách tự nhận là mình “Lạc Đường”, nhưng lại bị bể mánh khi phịa thành tích đánh sập hàng rào Tổng Nha Cảnh Sát bằng trái bom bằng cái hộp diêm quẹt.
Nhà văn Hoàng Hải Thủy viết trong bài viết “Nhân Tình, Nhân Bánh” viết về chuyện ông nhà văn Đào Hiếu ba xạo, như sau:
“… Sàigòn có ông Đào Hiếu là tác giả cái blog ông đặt tên “Lề Bên Trái” trên inernet. Ông Đào Hiếu Lề Trái nguyên là – theo lời ông kể – một đặc công VC ở Sàigòn những năm 1970. Trong bài ông kể thành tích của ông có lần “ông đi đánh bom trụ sở Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia bằng cách ông ngồi sau ông bạn đồng đặc công của ông trên xe Honda hai bánh, ông để trái bom trên bàn chân phải của ông, khi xe chạy qua ngã tư Lý Thái Tổ – Nguyễn Trải, ông hất bàn chân, trái bom bay vào bót gác trong góc đường.
Cứ theo lời ông đặc công Đào Hiếu kể, cái gọi là “trái bom” của ông nó phải lớn bằng cái riêm quẹt.
Trên blog Lề Trái có một số bài phê phán chế độ, bọn Công An ra lệnh cho ông Đào Hiếu bỏ những bài ấy đi. Nó không cần nói ra lời dọa, tác giả Lề Trái cũng biết ông không làm theo ý nó. Nó sẽ bắt ông, như nó bắt bà Trần Khải Thanh Thủy.
Tôi có xem blog Lề Trái của ông Đào Hiếu, khi tôi mở những bài có những cái tên có vẻ phê phán chế độ, tôi thấy hiện lên những hàng chữ: Không tìm thấy (Sorry, but you are looking for something is not here).
Tôi – Công Tử Hà Đông – gọi ông Đào Hiếu là Đặc Công Ba Xạo. Đây là những gì người ta viết về ông đăng trên internet.
Nhà văn Đào Hiếu, một cựu sinh viên tranh đấu ở Sàigòn trước năm 1975, hồi tháng 2-2008, đã cho phổ biến tác phẩm tự truyện “Lạc Đường” dưới dạng điện tử ở hải ngoại (diễn đàn Talawas, vì ông không thể cho xuất hiện được Lạc Đường ở trong nước). Về việc công bố tác phẩm tự truyện gây tiếng vang đáng kể ở hải ngoại, ông Đào Hiếu cho biết:
“Tôi viết Lạc Đường vì tôi cảm thấy có bổn phận phải làm điều đó, tôi thấy có trách nhiệm phải lưu lại một mảng lịch sử mà tôi đã tham dự. Tôi thấy không có gì phải hối tiếc vì tôi đã tham gia vào cuộc chiến tranh đánh đuổi ngaọi xâm, thống nhất đất nước.
Tôi chỉ thất vọng về những gì đã diễn ra sau hòa bình thôi, vì chính nhà cầm quyền đã đưa VN chìm đắm trong tham nhũng, bất công và không có tự do tư tưởng. Ví dụ như cuốn sách này, viết tâm huyết, có tình yêu nước, yêu nhân dân lao động, nhưng không được in tại VN thì rõ ràng không có được tự do tư tưởng, nên tôi mong muốn có được sự thoải mái hơn trong vấn đề công bố tác phẩm ở VN” (Minh Thuỳ – Trò chuyện với nhà văn Đào Hiếu – Tạp chí điện tử Damau.org 25-06-2008)
Kỳ Nhông Văn Nghệ kiêm Đặc Công Ba Xạo Đào Hiếu trong tự truyện “Lạc Đường” kể như sau về vụ gọi là “đi đánh bom Tổng Nha Cảnh Sát”:
“Anh lái chiếc Honda 67 màu đen. Tôi ôm trái mìn tự tạo ngồi phía sau. Chúng tôi từ dưới Trần Hưng Đạo chạy lên. Tôi móc trái mìn trong túi áo ra, châm lửa đốt điếu thuốc rồi đặt trái mìn trên bàn chân. Khi đến ngay vọng gác của Tổng Nha Cảnh Sát , tôi hất nhẹ trái mìn vô hàng rào kẽm gai. Anh Tài vẫn cho xe chạy bình thường. Không tăng tốc.
Chúng tôi bọc đi qua đuờng Hùng Vương.
Vẫn chưa nghe tiếng nổ.
Sao lâu quá vậy? Tôi hỏi.
Tài quẹo sang đường Trần Bình Trọng.
Ngay lúc ấy tiếng mìn phát nổ. Tôi đập mạnh bàn tay lên đùi anh và chúng tôi cười ha hả. Chúng tôi tà tà quay lại hiện trường xem kết quả nhưng không vào được vì cảnh sát đã bao vây khu vực. Giao thông tắt nghẽn. Từ ngoài vòng vây, chúng tôi vẫn nhìn thấy vọng gác bị đánh sập một bên. Cả 1 đoạn hàng rào Tổng Nha Cảnh Sát bị nát. Đó là “chiến công” của 2 chúng tôi, những thằng bạch diện thư sin tập sự làm Biệt Động Thành!”
(Ngưng trích Đào Hiếu).
Với trái bom bằng hộp riêm, ông Đặc Công Đào Hiếu đánh sập ½ vọng gác, đánh nát cả 1 đoạn hàng rào.
Nói phét không biết ngượng. Và nói phét ngu ngốc
Phi-ní lô đia
Hết nước nói!”
Năm ngoái, ông nhà văn Đào Hiếu này có la làng lên về chuyện Công An VC không cho ông ta qua Mỹ thăm con. Tội nghiệp cho “dũng sĩ diệt Mỹ một thời” Đào Hiếu!
Thằng “chống Mỹ cứu nước” thứ ba trong bài viết này là một thằng đặc biệt: không phải người Việt Nam. Không biết ăn phải cái giống gì mà thằng này lại mơ “thành ngườiViệt Nam anh hùng ngàn lần anh hùng!”. Thành tích “chống Mỹ cứu nước” của anh người Pháp André Madras này là leo lên tượng Thủy Quân Lục Chiên trước tòa nhà Quốc Hội VNCH giương cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và sau đó bị phú lít VNCH bắt bỏ tù. Nghe nói giấc mơ trở thành người VN của anh “Tây cà lồ” mê mùi mắm nêm Việt Nam trở thành hiện thực vào “triều đại” Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, “quảng cáo viên” của Tú Bà đặc trách “khâu” chiêu dụ du khách ngoại quốc đến VN với chiêu bài: “Nơi đây có nhiều con gái đẹp nhất Đông Nam Á”.
Anh Tây André Manras vì yêu “Bác” Hồ Chí Minh nên lấy tên họ là Hồ Cương Quyết. Khi xảy ra vụ biểu tình chống Trung Cộng, anh ta cùng với thủ lãnh chống Mỹ cứu nước Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Đình Đầu, Đỗ Trung Quân… có xuất hiện lần đầu, sau đó trốn chui, trốn nhũi đâu mất tiêu.
Anh Tây Hồ Cương Quyết bèn viết bài chê bai “đồng đội ngày xưa” của mình là hèn nhát(!?). Không hèn mà được với bọn công an của VC à? Đảng viên của nó là thằng VC Nguyễn Chí Đức mà đi biểu tình nó cũng khiêng lên xe như khiêng một con heo. Thằng “đồng chí” Đại úy công an Phạm Hải Minh nó còn “âu yếm” tặng cho bốn năm đạp vào mặt. Thằng Trung Tướng CA Nguyễn Đức Nhanh nó họp báo tuyên bố Công an không có đánh đập dân biểu tình. Đó chỉ là chuyện thằng “đảng viên VC” Nguyễn Chí Đức nó đưa mặt “hôn” đôi dép râu của “đồng chí công an” Đại úy Minh mà thôi! Nó nói ngang như thế, ai làm được gì nó?
Sau 37 đảng CSVN cai trị đất nước như một đoàn quân ngoại nhập, chẳng ai nghe những thằng, những con ngày xưa hãnh diện là “những sinh viên miền Nam chống Mỹ cứu nước” lên tiếng, lên tăm gì về những việc làm khốn nạn của Đảng và Nhà nước CSVN là đem hiến đất, dâng biển cho bọn Trung Cộng, biến đất nước thành một trại giam khổng lồ… Ai lên tiếng chống Trung Cộng là sẽ trở thành tội phạm chống Đảng và Nhà Nước.
Ngay cả các nhạc sĩ trẻ như Việt Khang, Anh Bình sáng tác những bản nhạc yêu nước cũng bị bắt giam và đem ra xét xử. Ngay cả nữ sinh viên Phương Uyên cũng bị bắt vì tội tuyên truyền chống Đảng và Nhà Nước vì đã dán truyền đơn “Vì danh dự Việt Nam, chống giặc Tàu”!
Ngày 30 tháng 10 năm 2012, tòa án kangaroo của VC ở thành Hồ nó sẽ đem nhạc sĩ Việt Khang để xử tội hát lời yêu nước.
Hỡi những
Huỳnh Tấn Mẫm,
Lê Hiếu Đằng,
Tôn Thất Lập,
Đào Hiếu,
Hạ Đình Nguyên v.v…
những kẻ đã từng hãnh diện làm anh hùng “xuống đường chống Mỹ cứu nước, chống Thiệu-Kỳ”
bây giờ đang ở đâu?
“Ngày xưa Ngụy kềm kẹp
Các anh vẫn xuống đường
Nay Cách mạng chơi đẹp
Đâu phải núp rãnh mương?”
Xin mượn 4 câu thơ của tác giả Nguyễn Bá Chổi, để chấm dứt bài viết này. Và xin được hỏi “những anh hung đã từng… chống Mỹ cứu nước”:
“Xưa chống Mỹ cứu nước
Giờ sao núp rãnh mương?”
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.comXƯA “CHỐNG MỸ CỨU NƯỚC” – GIỜ “LẠI NÚP RÃNH MƯƠNG”! – (BÀI 2)
October 30, 2012 by SaoMai
Huỳnh Tấn Mẫm (giữa) ra tòa ngày 20-4-1970.
Trong cuộc chiến tại miền Nam có một nghịch lý là trong khi hàng trăm ngàn thanh niên phải “xếp bút nghiên theo việc đao cung” để bảo vệ chế độ Miền Nam tự do, thì có một số thanh niên lại “được” nhởn nhơ giữa thành phố Sàigòn để làm chuyện mà họ gọi là “cách mạng” để “giải phóng miền Nam” theo chỉ thị của VC. Họ được công khai hoạt động với sự “trợ giúp” của những người lãnh đạo miền Nam vì mục đích tranh giành quyền lực mà không nghĩ gì đến đất nước như cố Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ, cố Tổng Thống Dương Văn Minh và những dân biểu, giáo sư, nhà báo, tu sĩ thân Cộng.
Trong bài viết trước, chúng tôi đã đề cập đến là nhà văn Đào Hiếu, tác giả quyển tự truyện “Lạc Đường”.
Về ông nhà văn vốn là sinh viên tranh đấu để “giải phóng miền Nam”, theo lời kể của ông ta, nhà văn Hoàng Hải Thủy viết trên blog http://www.hoanghaithuy.com của ông trong bài viết “Nhân Tình, Nhân Bánh” thì ông sinh viên “chống Mỹ cứu nước” Đào Hiếu này là một đặc công dỏm. Ông nhà văn này đã khoe mẽ về chuyện chỉ với một quả mìn bằng cái hộp diêm quẹt mà ông ta và đồng bọn đã đánh sập một đoạn hàng rào của Tổng Nha Cảnh Sát VNCH.
Đa số bọn “nằm vùng, nằm vũng” sau 30 tháng 4 năm 1975 thì thằng nào cũng tìm mọi cách khoe khoang thành tích để lập công với chủ mới. Như tên nhà văn nằm vùng Vũ Hạnh tức Nguyễn Đức Dũng thì khoe khoang là đã làm theo lời dạy dỗ của tên Tư Ánh tức Trần Bạch Đằng, đã xuất bản sách “Người Việt Cao Quý” ký tên A. Pazzi, tức có nghĩa “Bất Di, Bất Dịch”, tức là rất là “trung với Đảng, hiếu với Dân”. Sau đó, lại ra sức tố cáo “nhà thơ con ruột của chế độ” là Trần Vàng Sao, tức Nguyễn Đính là đã “ca tụng Ngô Đình Diệm” khi làm bài thơ có câu: “Ngô chí sĩ chọn cái chết để giữ mình lương thiện”. Bị tên “nhà thơ con ruột của chế độ” Trần Vàng Sao trả lời vô cùng xách mé và khốn nạn: “Ngô Đình Diệm chỉ là kẻ bán nước. Há Vũ Hạnh không biết trong lịch sử có một Ngô chí sĩ lừng lững hay sao?”.
Sau đó thì cả “thằng nhà văn con nuôi” lẫn “thằng nhà thơ con ruột” đều bị vứt đi như người ta vứt những cái vỏ chanh sau khi đã vắt hết nước. Vũ Hạnh nghe nói sau đó đã tìm moị cách để… vượt biên. Tên “nhà văn nằm vũng” Vũ Hạnh này mà vượt biên ra hải ngoại, gặp mấy ông HO nóng tính thế nào cũng bị bạt tai, đá đít! Và Trần Vàng Sao thì làm thơ chửi đổng chế độ!
Người thứ hai chúng tôi đề cập đến trong bài viết này là một người “chống Mỹ cứu nước” thứ thiệt, rất nổi tiếng thời đó là Huỳnh Tấn Mẫm (từ nay viết tắt HTM).
Dưới nhãn hiệu là một sinh viên Y khoa thuần túy, Mẫm nắm tới 3 chức vụ hàng đầu trong trong các tổ chức sinh viên. Chẳng những nổi tiếng trong nước mà còn được các sinh viên phản chiến Âu Mỹ đề cao.
Theo tác giả Ngành Mai, HTM khoảng tuổi cô đào cải lương nổi tiếng Thanh Nga. Và chính bà Bầu Thơ của đoàn cải lương Thanh Minh Thanh Nga đã từng mời Mẫm tham gia đoàn hát của bà vì Mẫm đóng tuồng “Cờ Lau Tập Trận” rất xuất sắc, nhưng bà mẹ của Mẫm không đồng ý. Ngành cải lương miền Nam mất một danh ca; và VC “được” một đảng viên “chống Mỹ cứu nước”… xuất sắc!
-1958 HTM được kết nạp Hội Liên Hiệp Thanh Niên Giải Phóng Sàigòn do Nguyễn Chí Vịnh (6 Chí cầm đầu).
-1965: Được kết nạp Đoàn Thanh Niên Nhân Dân Cách Mạng.
-3-2-1966: được kết nạp Đảng Nhân Dân Cách Mạng VN tức đảng CSVN.
Theo giới thiệu của “dân biểu tay sai VC” Hồ Ngọc Nhuận, HTM đã “tranh thủ” được Phó TT Nguyễn Cao Kỳ vì ông này muốn dùng Mẫm để “quậy phá” Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.
Ông NCK đã cho HTM mượn Dinh Quốc Khách để Tổng Hội Sinh viên Sàigon đặt trụ sở và cung cấp đầy đủ văn phòng phẩm, xe cộ, cả lựu đạn MK3. Mẫm và đồng bọn đã tổ chức một số cuộc biểu tình chống phá cuộc bầu cử. Việc làm tắc trách của ông Kỳ và bộ hạ đã khoét sâu thêm hố chia rẽ giữa các cấp lãnh đạo Quốc Gia và tiếp tay cho bọn sinh viên, học sinh VC phá rối trị an.
Sau đó, khi bị Cảnh lực bao vây, HTM đã được NCK phái người giải thoát. Dương Văn Minh đã cho tùy viên là Thiếu Tá Trịnh Bá Lộc tới đón về ẩn náu 6 tháng trời tại tư dinh của ông ta, tức Dinh Hoa Lan.
Nhà văn Đào Hiếu, ông “đặc công dỏm” theo phát hiện của nhà văn Hoàng Hải Thủy, viết về HTM như sau:
“… Tội nghiệp anh Mẫm. Anh là người hiền lành, học giỏi, nhiệt tình… nhưng sau giải phóng vì đố kỵ, ganh ghét sự nổi tiếng của anh mà có người đã dìm anh không ngóc đầu lên nổi. Tiếp theo là những rủi ro tiền bạc do bà vợ gây ra khiến anh tuột dốc. Hồi thời sinh viên tôi và anh ở chung phòng 4/6 Đại học xá Minh Mạng. Lúc ấy anh học phụ khoa (gynécologie) năm thứ 4, vào Đảng năm 1968. (Chi tiết này sai. Ngày HTM được kết nạp Đảng CS là ngày 3-2-1966 theo tác giả Bạch Diện Thư Sinh, có lẽ là bút danh của một cán bộ Tình báo của VNCH – ghi chú của LM).
Năm 1970 anh nổi tiếng khắp thế giới, nhờ vụ bắt bớ quy mô lớn mà tôi vừa thuật trên. (Xin xem bài của Bạch Diện Thư Sinh) Vai trò của anh lúc bấy giờ là vai trò công khai. Anh hoạt động cách mạng ở góc độ công khai có nghĩa là với bất cứ danh nghĩa nào: Phật Giáo, Công Giáo hay lực lượng thứ ba tùy theo sự chuyển biến của tình hình, tùy theo nhiệm vụ chính trị từng lúc. Nhưng không hiểu sao có tin đồn anh lừng khừng, không dứt khoát tư tưởng và người ta để anh ngồi chơi xơi nước. Cuối cùng anh bị đẩy đi Liên Xô học ba cái thứ vớ vẩn gì đó. Rồi anh về giữ chức Phó Chủ tịch Hội Chữ Thập Đỏ tp HCM. Còn bây giờ anh là bác sĩ thẩm mỹ hình như có phòng mạch đâu đó ở đường Cách Mạng tháng 8. Có lẽ anh nghèo và trong sạch”.
Tội nghiệp cho những kẻ theo voi hít bã mía. Tội nghiệp cho những trái chanh đã bị vắt hết nước. Nhưng đó không phải là mục đích của bài viết này.
Những kẻ như Đào Hiếu, như Huỳnh Tấn Mẫm và đồng bọn, khi chúng tôi, những người cùng trang lứa với họ phải hy sinh mồ hôi, nước mắt và xương máu để bảo vệ những vườn khoai, nương sắn, những tiếng hát trên nương chiều, những ánh trăng dãi bạc trên những khóm mộc lan phơi mình dưới sương khuya… tức bảo vệ người dân miền Nam được sống trong tự do, no ấm thì, họ lại nhởn nhơ giữa lòng thành phố, thực hiện những chỉ thị của VC để biểu tình phá rối trị an, ám sát những sinh viên đối lập (trường hợp sinh viên Lê Khắc Sinh Nhựt).
Họ là những người thuộc cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, một công cụ của CSBV.
Bài hát “Giải Phóng Miền Nam” của tổ chức bù nhìn này, chúng tôi, những người lính bại trận Miền Nam, đã bị Miền Bắc những kẻ chiến thắng đối xử như một đoàn quân ngoại nhập – bắt phải hát trong những trại tù khổ sai mà họ đã dùng mỹ từ “cải tạo” để sơn phết bên ngoài.
Bài hát ấy có những lời rất là sắt máu như sau:
“Giải phóng miền Nam chúng ta cùng quyết tiến bước. Diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước. Ôi xương tan, máu rơi, lòng hận thù ngất trời…!”
“Đế quốc Mỹ” thì họ đã diệt từ 37 năm trước! Cùng lúc, họ cũng đã phá tan “bè lũ bán nước”?!
Bài hát đó, những người làm cách mạng để giải phóng miền Nam như HTM, Đào Hiếu và đồng bọn cũng đã hát!
Ba mươi bảy năm qua, BÈ LŨ BÁN NƯỚC LÀ NHỮNG AI, chắc những kẻ “DIỆT ĐẾ QUỐC MỸ (?)” – như họ cũng đã thấy!
Đây chính là lúc mà họ phải ăn năn vì đã LẠC ĐƯỜNG – như họ đã tự nhận. Đáng lẽ họ phải có những việc làm SÁM HỐI trước khi quá muộn!
Đáng lẽ họ phải cùng toàn dân xuống đường DIỆT ĐẾ QUỐC HÁN, PHÁ TAN BÈ LŨ BÁN NƯỚC để tránh cái họa diệt vong do bọn “An Nam Quốc Vương tân thời” thông đồng với bọn Đế quốc đỏ Đại Hán!
Trong khi trong thực tế thì họ lại là những người:
“Xưa “chống Mỹ cứu nước”
Giờ lại núp rãnh mương!”
Đây mới đúng là bọn khốn nạn đến tận cùng khốn nạn!
LÃO MÓC
October 30, 2012 by SaoMai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét